Vương Phi Thất Sủng

Trong địa lao âm u ẩm ướt , tản mát ra mùi mốc , Liễu Thiên Mạch hai tay ôm lấy đầu gối .
Địa lao của Bình Nam Vương phủ cho tới bây giờ cũng từng chưa giam giữ kẻ nào , nàng - Liễu Thiên Mạch chính là người thứ nhất .
Người thứ nhất bị ném vào địa lao , nàng có hay không cảm thấy vinh hạnh ?
Lúc nàng bị ném vào địa lao , nàng không có phản kháng , không có giải thích . Tựa như lức đi vào Vương phủ , khi đi vào địa lao , mặt nàng không hề thay đổi .
Thiên Mạch có tư cách để phản kháng sao ?
Nàng không có .
Phảng kháng thì sao ? Giải thích lại như thế nào ? Tần Mộ Phong biết rõ nàng cùng chuyện đó không hề có quan hệ nhưng vẫn đem nàng ném vào đây , trong tâm lý của Tần Mộ Phong nàng là nô tài , là tội nhân, nàng đắc tội với ái thiếp của hắn thì nàng phải chịu phạt .
Hắn hoài nghi nàng , nàng chỉ có thể tự mình uỷ khuất để cho hắn điều tra .
Ít nhất , khi hắn điều tra , hắn cũng không có chưa tra hỏi mà tự mình định tội cho nàng .
Tựa hồ ngày càng lạnh , Thiên Mạch thân thể co rúm lại , hốc mắt đỏ hồng , nước mắt từng giọt từng giọt lớn từ trong mắt chảy ra .
Nàng không nói , chỉ khóc , tiếng khóc khe khẽ . Trong phòng giam tiếng khóc đứt quãng vang lên , nghe có vẻ quỷ dị .
Tiếng khóc đột nhiên ngừng lại, Thiên Mạch ngẩng đầu lên nhìn về hướng song sắt , khoé miệng nhếch lên .

“Nàng chính là Liễu Thiên Mạch ?” Bên ngoài cửa sắt , Hoắc Thiên hỏi Tần Mộ Phong một cách nghi hoặc .
“Chính là nàng .” Đàn bà kia lại khóc , thật sự không thể chịu nổi nàng .
“Lão huynh , ngươi thật sự cứu không nổi , nữ tử nhu nhược như thế sao có thể cấu kết Phi Yến ?” Hoắc Thiên vỗ vỗ bờ vai hắn, lắc đầu cảm khái .
Tần Mộ Phong mạnh miệng phản bác “Có lẽ nàng làm bộ ?”
Hoắc Thiên lườm hắn một cái “Nàng không có khả năng biết bên ngoài có người nhìn nàng ?” Lòng nghi kỵ của hắn đúng là quá nặng .
“Có lẽ nàng biết đấy ?” Tần Mộ Phong xuyên qua song sắt nhìn Thiên Mạch .
“Ngươi bị Thải Hà , Thải Y làm cho mê mẩn rồi .” Một nữ tử yếu nhược như vậy mà hắn lại đem nàng ném vào địa lao .
Tần Mộ Phong trầm mặt xuống, con mắt nheo lại đầy vẻ nguy hiểm “Không được nói xấu Thải Hà”
Tại sao người nào cũng thích ở trước mặt hắn chê trách Thải Hà ? Thải Hà chính là đạm bạc , tao nhã , có khi nào đắc tội với bọn họ .
“Không nói nữa .” Mỗi lần nhắc đến Thải Hà hắn đều tức giận , Hoắc Thiên đã coi như chuyện bình thường “Nói một chút , Thiên Mạch này làm sao bây giờ , ngươi cứ đem nàng giam tại nơi này , còn có nhân tính không ?”
Tần Mộ Phong cười lạnh một tiêng “Để cho nàng tự sanh tự diệt . Đi , đi Tuý Yên lâu gặp Liễu Thiến .” Tần Mộ Phong vừa nói chân vừa bước ra ngoài . Hoắc Thiên bất đắc dĩ không thể làm gì hơn là đuổi theo hắn .
Cửa địa lao đóng lại , đem Liễu Thiên Mạch một mình chìm trong bóng tối .
Nghe tiếng đóng cửa, Thiên Mạch từ trên đất đứng dậy , nhìn song sắt cười lạnh .
Tiểu viện bên trong Tuý Yên lâu
Liễu Thiến thay quần áo , mặc vào một bộ mới , mái tóc đen dài xoã ra cũng không có chải .
Nàng ngồi trên ghế, con mắt khép hờ, trên gương mặt xinh đẹp , cười như không cười .
“Tiểu thư” Hoa Linh thấy nàng lâu không nói tiếng nào thì lên tiếng nhắc nhở .
Liễu thiến mở mắt ra , khoé miệng lộ ra ý cười “Lại làm sao ? Trời sụp chưa ? Cho dù sụp xuống cũng làm gì được ta .”
“Tiểu thư , nên thay quần áo cho phù hợp .” Tiểu thư thoạt nhìn tâm tình không tốt , Hồng Ngạc nơm nớp lo sợ .
“Đồ lợn đó đợi bao lâu rồi ?” Liễu Thiến ưu nhã đứng dậy , ngồi ở trước bàn trang điểm . Trên mặt phát tán ý cười , không ai biết nàng đang nghĩ cái gì .
“Nửa canh giờ .” Hoa Linh cung kính nói .

Liễu Thiến cúi đầu , đem vòng ngọc trong tay tháo xuống , nhẹ nhàng và bình thản , trên vòng ngọc tự nhiên mở ra một cái lỗ nhỏ . Từ trong vòng ngọc một viên dược hoàn rơi ra . Liễu Thiến không quay đầu nhìn về phía sau , nói “Đem viên dược hoàn này cấp đồ lợn đó ăn , dược hoàn này vô sắc vô vị , có thể hoà vào rượu, nhớ đừng để Hoắc tướng quân uống phải .”
“Vâng” Hoa Linh cầm viên dược hoàn , lập tức làm theo sự phân phó .
Một lát sau , Liễu Thiến mặc trang phục thích hợp , nàng đẩy cửa phòng , khẽ cúi người xuống “Thiến nhi tham kiến Vương gia, tham kiến tướng quân .”
Sóng mắt lưu chuyển , càng thêm quyến rũ .
Nhìn thấy Liễu Thiến , Tần Mộ Phong tâm lý cảm thấy thoải mái , nữ tử này có thể khiến cho hắn nhớ nhung .
“Đứng lên đi .” Tần Mộ Phong nhếch môi , đôi mắt tại trên người nàng đảo quanh..
“Tạ Vương gia .” Liễu Thiến khoé miệng nhếch lên , tựa như vầng trăng khuyết .
“Liễu cô nương mời ngồi .” Hoắc Thiên dùng con mắt khôn khéo đánh giá Liễu Thiến , ánh mắt sắc bén tựa như nhìn xuyên qua người nàng .
Liễu Thiến vén tóc mai ra đằng sau tai , trong lúc vô ý lộ ra vẻ quyến rũ vô cùng . Nàng tựa hồ không nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Thiên , lãnh đạm ngồi xuống .
Liễu Thiến trời sanh quyến rũ , dù không cười cũng quyến rũ mê người . Từng động tác của nàng đúng là câu hồn nhiếp phách .
Tần Mộ Phong uống rượu , lại cảm thấy không yên lòng . Hắn như thế nào lại muốn nghĩ đến Liễu Thiên Mạch .
Đối mặt với tuyệt đại mỹ nhân như Liễu Thiến , hắn tự nhiên cảm thấy được có chút chói mắt . Nếu là trước kia , hắn sớm đã kiềm chế không nổi đi tới thoát quần áo của nàng .
Hoắc Thiên thấy Tần Mộ Phong , không an tâm đẩy hắn một cái . Hắn lập tức hồi phục tinh thần, con mắt tại trên người Liễu Thiến di chuyển .
“Liễu cô nương, bổn vương chưa gặp một mỹ nhân nào như ngươi .”
“A” Liễu Thiến cười , “Vương gia, lời ngài nói có ý gì ?”

Tần Mộ Phong cười tà dị “Ta nói muốn Liễu cô nương làm thiếp của bổn vương .”
“Ta được chỗ tốt gì ?” Liễu Thiến ngoài mặt cười tươi như hoa , nhưng trong đáy mắt hoàn toàn không có ý cười .
“Vinh hoa phú quý , nếu bổn vương chán ngươi , cũng sẽ an bài cho ngươi sống tốt nửa đời sau .” Đây chính là giới hạn cho phép của hắn .
“Cảm ơn Vương gia .” Liễu Thiến cúi người , cười tươi như hoa .
Tay ngọc cầm lấy bầu rượu , nâng lên đỉnh đầu Tần Mộ Phong , lời vừa nói xong , rượu ngon từ trên đỉnh đầu hắn chảy xuống .
Liễu Thiến thu hồi ngọc thủ , thả tay ra , bình rượu rơi trên mặt đất vỡ nát , nàng cười dài, nói “Vương gia, ngài bốc hoả , ta giúp ngài chữa cháy .”
Liễu Thiến xoay người lại , ngẩng cao đầu đi ra .
Tần Mộ Phong đầu đầy rượu , trong mắt bắn ra những tia đáng sợ . Nữ tử này ... chảng những có thể làm cho hắn cười to , cũng có thể làm cho hắn tức đến hộc mãu .
Dám đem rượu đổ lên đầu hắn , nàng chính là người thứ nhất, dũng khí không nhỏ .
Liễu Thiến , chiếm không được ngươi , ta thề không bỏ qua .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận