Vương Phi Của Ta Là Đại Tướng Quân


Liễu Ngọc cùng Hân nhi đi dạo trên chợ, đang đi dạo thì phía trước mọi người túm tụm xung quanh bàn tán chỉ trỏ.

Hai người thấy tò mò liền lách vào trong đám đông xem biến.
Mọi người vây quanh xem một bà lão đang nằm dưới đất khóc lóc ỉ ôi với hai tiểu cô nương đi đứng cố tình làm bà ngã.
" Ối giời ơi! Mọi người đến xem này! Hai tiểu cô nương nhìn thì thanh tú vậy mà lại đi ức hiếp một bà lão như ta.

Mọi người mau giúp ta lấy lại công bằng huhu! "
Hân nhi đứng cạnh Liễu Ngọc ghé sát vào tai nói nhỏ " Nhìn là biết bà lão này đang cố tình ăn vạ lừa tiền người ta.

Mấy chuyện này xảy ra cũng chẳng lấy làm lạ, chỉ có điều tội cho hai tiểu cô nương kia đen đủi.

"
Liễu Ngọc mỉm cười nhìn Hân nhi rồi lại nhìn hai tiểu cô nương kia.
" Được rồi chúng ta cứ xem tình hình trước lát giúp được gì thì giúp cho hai người họ.

"
Diễn biến hai bên càng ngày càng căng mọi người túm lại xem càng đông.
Vâng.

Hai tiểu cô nương thanh tú kia không ai khác chính là Mạc Âm và Tuế Tuế.

Ta đang nghi ngờ không biết người gặp đen đủi là hai tiểu cô nương đây hay là bà lão kia nữa.
Tuế Tuế thấy bà lão lăn ra ăn vạ còn nói láo liền tức giận " Bà nói láo.

Rõ ràng là bà tự ngã rồi lại đổi trắng thay đen ăn vạ chúng ta.

"
Bà lão nghe vậy liền lăn ra khóc lớn ôm chân lăn qua lăn lại " Các ngươi thấy ta già nên dễ bắt nạt đúng không ! Người trẻ bây giờ không có ý thức gì.

Đụng vào lão làm lão gãy chân còn chối cãi.

"
Một vài thanh niên từ trong đám đông ra đỡ bà lão dậy tức giận nhìn hai người mắng " Các ngươi đã làm ngã bà lão mà còn đứng đấy đổ tội này kia.

Còn không mau đưa phí để bà lão tìm đại phu khám.


"
Tên đứng cạnh hưởng ứng gật đầu châm thêm mấy câu " Đúng đấy các người trẻ bây giờ không có giáo dục gì.

Cứ đền tiền cho bà lão rồi đi có phải đỡ phiền phức hơn.

"
Tuế Tuế tức đến tím người xắn tay áo định lên cho chúng một tràng nhưng bị một bàn tay nắm lấy cổ tay nàng kéo lại.

Mạc Âm nháy mắt ra hiệu cho Tuế Tuế phối hợp.
Hân nhi đứng cạnh cũng tức giận thay " Mấy tên này đúng là cùng một giuộc mà.

Kẻ tung người hứng chèn ép hai vị tiểu cô nương kia.

"
Mạc Âm lấy ra một chiếc khăn tay che miệng quay vào trong người Tuế Tuế ho khan yếu ớt.

Tuế Tuế bắt được nhịp liền trở nên yếu đuối đáng thương rưng rưng.
" Các người ỷ đông ức hiếp tỷ muội ta.

Tỷ ta bệnh nặng tái phát, đang trên đường đi tìm đại phu khám nhưng bà lão đi đứng không cẩn thận va phải tỷ làm bệnh càng thêm nặng còn đổ lỗi cho tỷ muội ta.

"
Mạc Âm ho mạnh hơn rồi bỏ khăn tay xuống mặt mày tái nhợt xanh xao như không còn một giọt máu.
Mạc Âm khụy xuống đất vẫn không quên để lộ chiếc khăn tay vừa ho ra máu ra.
" Tuế Tuế tỷ không sao đâu hay là muội cứ đưa bà lão ấy đến tìm đại phu trước.

Dù sao ta bệnh cũng sắp không qua khỏi rồi đừng vì ta mà làm thương người khác.

"
Mọi người xung quanh bắt đầu thay đổi chiều hướng xì xào to nhỏ Hân nhi nhân lúc này nói vài câu giúp đỡ.
" Tiểu cô nương thật đáng thương.

Còn trẻ nhưng lại mắc bệnh nan y, đúng là đáng tiếc.

Vậy mà mấy thanh niên không biết còn bắt nạt vị cô nương này.

"
Đám người bà lão bắt đầu hoang mang một tên thanh niên kia thấy bất ổn liền cố nói " Rõ ràng vừa nãy còn bình thường giờ tự nhiên nói bệnh nan y là bệnh nan y sao.

Chẳng lẽ là lừa đảo.

"
Mạc Âm mắt đỏ rưng rưng " Vị tiểu ca này huynh không thể nói thế được.

Không ai lại lấy bệnh tật mình ra để đùa giỡn.

"
Tuế Tuế tiếp lời " Các người còn chắn đường như vậy tỷ tỷ ta sẽ không kịp thời gian đến gặp đại phu mất.

"
Mọi người bắt đầu đứng về phe hai người chỉ trỏ đám người kia.
" Nhìn tiểu cô nương kia đến đi còn không vững thì lấy đâu ra đẩy ngã bà lão này được.

"
" Đúng đấy.

Nhìn cô nương gió thổi cũng có thể bay đi.

"
" Ta để ý trên khăn tay tiểu cô nương ho ra máu vẫn còn kìa.


"
Bọn chúng thấy sắp bại lộ định đánh bài hiểm nhưng Mạc Âm nhìn ra đã nhanh chân đi lại gần.
" Cảm ơn mọi người đã thương xót nhưng dù sao cũng là chúng ta sai nên ta sẽ đền chút phí tổn thất tinh thần cho bà lão.

"
Vừa đi vừa lấy túi tiền trong người ra mà không chú ý đường nên gần đến gần chúng Mạc Âm bị vấp hòn đá nhã nhào về phía trước bà lão.
Mạc Âm tránh bà lão nhưng trong lúc ngã tay vơ phải tóc bà lão liền kéo theo bà lão ngã xuống.

Mái tóc bạc phơ trên đầu bà lão đi theo tay Mạc Âm rơi khỏi đầu.
Mạc Âm ngây thơ giơ bộ tóc lên hoang mang hỏi " Ô! Bà ơi tóc của bà rơi rồi.

"
Mạc Âm nhìn sang vậy mà lại là một thanh niên giả làm bà lão đi lừa đảo.
Hân nhi tức giận cầm bông cải xanh ném vào đám bọn chúng, mọi người cũng hùa vào ném trứng với rau vào chúng.
Bọn chúng bị vây quanh mãi mới chạy thoát được khỏi đám đông.
Liễu Ngọc đi lại cùng Tuế Tuế đỡ Mạc Âm dậy.
Mạc Âm đứng dậy phủi qua tay rồi cảm ơn Liễu Ngọc.

Hân nhi đánh một trận đã đời rồi đi lại chỗ Liễu Ngọc " Đám người đó đúng là vô pháp vô thiên mà.

"
Liễu Ngọc thấy Mạc Âm khá có duyên nên mời hai người đi ăn một bữa.

Tuy Mạc Âm có từ chối nhưng Liễu Ngọc cứng đầu nhất quyết phải mời được Mạc Âm đi ăn mới được.
Mạc Âm hết cách đành miễn cưỡng đi theo.

Tuế Tuế thì từ chối vì muốn tranh thủ ít thời gian đi nghe ngóng nên không đi ăn cùng đành để hôm khác.
Liễu Ngọc dẫn Mạc Âm đến tửu lâu có tiếng trong thành gọi một bàn thức ăn ngon với rượu ngon lên.
Mạc Âm nhìn bàn đầy thức ăn rồi hỏi Liễu Ngọc " Vị tỷ tỷ đây chúng ta chỉ mới gặp lần đầu nhưng lại dẫn một người lạ đi ăn không sợ bị lừa sao ? "
Liễu Ngọc rót hai ly rượu đưa một ly sáng chỗ Mạc Âm cười vui vẻ nói " Ta thấy muội là một người thông minh nên sẽ không làm việc thiếu suy nghĩ.

"
Mạc Âm khách sáo vui vẻ " Tỷ tỷ quá khen.

Nhưng ta cảm thấy tỷ lại thấy có chút quen quen.

"
Liễu Ngọc nâng ly rượu lên cạch lý với Mạc Âm " Muội cũng cảm thấy vậy ư.

Đúng là có duyên, nếu đã có duyên ta lại muốn kết nghĩa tỷ muội với muội.

Muội thấy sao? "
Mạc Âm nâng ly rượu " Ta thấy cũng được, vậy chúng ta kết làm tỷ muội.


Ly rượu này người muội muội đây kính tỷ tỷ.

"
Liễu Ngọc đập bàn kêu hay " Ta là Liễu Ngọc từ này cùng....!"
Mạc Âm cười tươi tiếp lời " Mạc Âm.

"
Liễu Ngọc tiếp tục nói " Cùng Tiểu Mạc nhận làm tỷ muội.

"
Hai người cạch ly uống cạn chén rượu rồi cười ha hả.

Hân nhi đứng cạnh xem quá trình mà há hốc mồm không tin được.
* Phu nhân bình thường rất ít khi kết bạn bè thật không ngờ ra ngoài một chuyến vừa gặp người ta đã cố chấp đòi nhận làm tỷ muội.

Thứ Sử mà biết phu nhân như lúc này khéo khóc hai ngày hai đêm quá.

Đến Thứ Sử đại nhân cũng mất mấy tháng mới tiếp cận được phu nhân mà.

*
Sau khi ăn no say Liễu Ngọc lại dẫn Mạc Âm ra ngoài đi dạo mua ít đồ tặng cho Mạc Âm đem về.
Liễu Ngọc đi cùng Mạc Âm về đến tận quán trọ để biết nơi ở của cô mai mốt có chuyện thì rủ tiểu muội muội qua nhà chơi.
Mạc Âm đứng vẫy chào tạm biệt rồi đi lên phòng.
Bên này trên đường về Hân nhi không hiểu mà hỏi Liễu Ngọc
" Phu nhân, sao người lại dễ tin tưởng người mới vừa gặp lần đầu tiên vậy ? "
Liễu Ngọc lắc đầu nhún vai " Ai biết được.

Chắc do ta cảm thấy rất thân quen gần gũi như từng ở cạnh nhiều năm vậy.

"
Liễu Ngọc vui vẻ sải bước về phủ để lại một tiếng thở dài của Hân nhi phía sau " Hazz! Phu nhân lại tùy hứng vậy rồi.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận