Vương Phi Của Ta Là Đại Tướng Quân


Hai ngày sau :
Sau hơn hai ngày gấp rút lên đường thì Mạc Âm và Tuế Tuế cũng đến thành Ung Châu.
Trước cổng thành có dán giấy tìm đại phu khắp thiên hạ chữa bệnh cho Đặng Phu Nhân.

Không vào thành bằng đường này Mạc Âm dẫn Tuế Tuế vòng đi đường tắt.
" Đi thôi ta biết một con đường tắt ở bìa rừng để vào trong thành.

"
Tuế Tuế không hiểu nhưng vẫn đi theo hỏi " Sao chúng ta không nhân lúc này vào trong thành mà lại đi đường tắt ? "
Mạc Âm cúi xuống nhặt một thanh gậy lên rẽ đường giải thích cho Tuế Tuế " Ung Châu đang canh phòng nghiêm ngặt thì lấy đâu ra mở thành tìm đại phu chữa bệnh.

Chắc chắn bên trong là bẫy, thay vì đi vào trong mà bị giám sát thì ta đi đường tắt đỡ thị phi.

"
Tuế Tuế gật đầu hiểu hiểu " Ồ " một tiếng rồi lại im lặng theo sau.
Lần mò theo bìa rừng đi đến trước một hang đá cỏ dây leo mọc dài che lấp không thấy bất kỳ một khe hở nào.
Mạc Âm tiến lại gần dùng lấy cây gậy đang cầm như tay lần mò xung quanh rồi kéo gọn dây leo sang một bên.

Tuế Tuế đứng sau ngạc nhiên.
Không thể ngờ được trong bìa rừng hẻo lánh này vậy mà lại có một con đường nhỏ ở đây.
Mạc Âm lấy trong người ra một ống nhỏ thổi lửa lên.

Lấp cửa hang lại, cả hai men theo ánh lửa đi vào trong.
Mạc Âm vừa đi vừa sờ vào tường đá trầm lặng một hồi * Ha! Mười ba năm rồi.

Đã lâu như vậy cuối cùng cũng lại đi con đường này.

Bước chân vào đây cũng chính là thời khắc của các ngươi sắp đến rồi.


Tạm để các ngươi sống lâu ngắm nhìn thế giới này thêm chút vậy.

*
Mải suy nghĩ nên Tuế Tuế nói suốt cả dọc đường cũng không để ý, chỉ theo cảm súc mà mỗi lần Tuế Tuế hỏi này kia thì gật đầu theo phản xạ.
Bỗng chốc cái phía bên kia đã loé lên tia nắng chiếu vào khe nhỏ của hang.

Tuế Tuế vui vẻ nói với Mạc Âm mà thấy Mạc Âm suy nghĩ đăm chiêu quá liền giơ tay lên trước mặt nàng vẫy qua vẫy lại gọi.
" Tỷ! Tỷ sao vậy ? Mặt suy nghĩ phờ phạc hết lên rồi.

"
Mạc Âm hồi người gượng cười lắc đầu " Không sao, đột nhiên nhớ lại vài thứ không tốt đẹp thôi.

Phía trước là vào trong thành rồi mau đi thôi.

"
Thấy có ánh sáng Mạc Âm dập ống thổi lửa cất vào người rồi đi trước.

Tuế Tuế hoang mang đi sau có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không dám hỏi nên thở dài đi theo.
Đến trước cửa hang Mạc Âm đi lại dựa người sát vào cửa đá im lặng quan sát động tĩnh.

Quan sát được một hồi không có động tĩnh gì liền đẩy cửa hang, kéo Tuế Tuế ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa lại.
Mạc Âm dẫn Tuế Tuế đi tìm quán trọ nhỏ ở tạm vài hôm đợi tìm được người rồi tính.
Bên Tiêu Thiên Huyền cuối cùng cũng có chút manh mối.

Một tên lương y đi theo thị vệ vào Thứ Sử Phủ.
Tên lương y đeo hộp thuốc đến thư phòng gặp Đặng Sách " Đặng đại nhân! Xin hỏi triệu chứng của lệnh phu nhân thế nào? "
Đặng Sách thấy hắn đáng nghi ngờ thầm nhìn lướt hắn rồi dẫn hắn đến phòng Liễu Ngọc.

" Ta cũng không nói rõ được, mời đại phu rời bước đến khám cho phu nhân.

"
Trong phòng : Liễu Ngọc nằm trên giường được che một lớp màn chắn bên ngoài nên không nhìn rõ bên trong.

Lương y ngồi bên cạnh giường lấy hộp thuốc để bàn mở lấy ra nệm kê.

Liễu Ngọc duỗi tay ra ngoài đặt lên miếng nệm để bắt mạch.

Đặng Sách đứng cạnh hỏi " Lương y ! Sao rồi? "
Lương y đứng dậy " Triệu chứng này có hơi lạ....!"
Chưa nói hết một bàn tay với vào vai hắn kéo cánh tay ghì chặt về sau.

Liễu Ngọc kéo màn chắn ra cười nói " Triệu chứng lạ là đúng rồi.

Triệu chứng của ta muốn khỏi thì cần phải vận động vào ngươi mới khỏi được.

"
Người ghì tay hắn là Tiêu Thiên Huyền, Lý Dung từ tấm bình phong đi ra khoanh tay nói " Làm gì có lương y nào có vết chai cầm kiếm như ngươi.

E là lương y thật sự đã bị ngươi dùng thứ ở móng tay hạ xuống rồi.

"
Đặng Sách hỏi hắn " Quân Tây Lạc các ngươi đánh lén là đang có mục đích gì ? "

Hắn im lặng cười lớn " Haha! Dẫn quân đánh vào các ngươi mà cũng cần lí do ư! Mà có thì các ngươi cũng đừng hòng biết.

"
Hắn định cắn độc nhét trong miệng tự sát, Tiêu Thiên Huyền bóp mặt hắn ghì xuống rơi viên độc ra rồi nhét một viên thuốc gì đó vào miệng hắn.

Hắn nhìn Tiêu Thiên Huyền tức giận " Ngươi cho ta uống thuốc gì? Đừng mơ moi được tin gì từ ta.

Một đám ngu xuẩn.

"
Tiêu Thiên Huyền gọi Mị Lục " Mị Lục! Bôi ít mật ong lên người hắn rồi xử lý đi.

"
Mị Lục kéo hắn xuống làm theo lời Tiêu Thiên Huyền nói.

Tiêu Thiên Huyền cũng rời khỏi quay về quán trọ Mị Lục đã sắp xếp.

Lý Dung cắn cắn móng tay " Rồi rồi xuất hiện rồi! Nghĩ thôi đã thấy đau rồi.

" Lý Dung cũng chào Đặng Sách rồi đi.

Đặng Sách chạy lại chỗ Liễu Ngọc hỏi han " Phu nhân! Nàng có sao không? Hắn có nhân lúc bắt mạch mà làm thương nàng không ? "
Liễu Ngọc lắc đầu " Thiếp không sao! Ngược lại là phu quân chàng cứ lo lắng thái quá.

Thiếp rất lợi hại nha.

Được rồi chàng đi làm việc của mình đi, thiếp dẫn Hân nhi ra ngoài mua sắm.

"
Đặng Sách cười cưng chiều nhìn Liễu Ngọc âu yếm " Ừm! Vậy ta đi làm việc đây.

"
Nhìn Đặng Sách rời đi Liễu Ngọc gọi Hân nhi ra ngoài đi mua sắm.

Mị Lục kéo tên lương y giả mạo kia nhốt vào trong một phòng tối rồi cầm lấy một tổ ong mật thả chúng vào trong.

Tiêu Thiên Huyền, Lý Dung và Đặng Sách đứng xa nhìn quá trình.


Bên trong tiếng hét của hắn vang vọng " Aaaaaa! Mau ra....ra...!"
Được một lúc lâu Mị Lục kéo mở cửa thả ong ra rồi nhanh chóng né đi.

Tuy bị đốt sưng không còn nhìn rõ hình nhưng hắn vẫn rất cứng miệng không mở lấy nửa chữ.

Tiêu Thiên Huyền định kiếm mấy con rắn độc vứt vào chơi với hắn.

Nhưng bị Đặng Sách cản lại.

" Tiểu tướng quân ngươi nương tay chút.

Hắn đã như vậy rồi còn thả rắn vào chắc sẽ chết người mất.

Để ta về nhờ phu nhân nghĩ cách cho.

Thẩm vấn nghi phạm thì phu nhân ta rất rành.

"
Lý Dung gật gật đầu đồng ý " Ý của Đặng đại nhân không tồi.

Còn để tên tiểu tử này mà thẩm vấn nữa khéo chưa hỏi được gì thì phạm nhân đã đi.

"
Tiêu Thiên Huyền đành để việc tiếp theo cho Đặng Sách.

Ba người vui vẻ kéo nhau quay về uống giao lưu tửu lượng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận