Hắn siết chặt cằm của ả lời nói không quá nặng nề nhưng cũng đủ khiến cho ả hoảng sợ.
Hắn nói xong thì đẩy ả ra rồi thư thái bước ra ngoài cửa.
Trước khi đi còn không quên dặn dò:
“Nàng nên biết tiết chế một chút đừng có đi quá giới hạn chịu đựng của bổn vương.
Chúng ta như nhau thôi nếu nàng không muốn người khác biết về thân phận của mình thì liệu mà ngậm miệng lại.”
Mộc Nhan sau khi nghe xong những lời này thì bủn rủn sợ hãi.
Thì ra hắn cũng đã biết rõ về thân thế của ả, không những thế hắn còn uy hiếp ả.
Ả siết chặt chiếc cốc trên tay gằn giọng nói:
“Nguyệt Thất! Lâm Duệ Phong ta bị bức tới bước đường này tất cả đều do các ngươi mang lại.
Nguyệt Thất ngươi đi chết đi!”
Nguyệt Thất đang ngủ tự nhiên tỉnh dậy, nàng đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Nàng vừa rồi lại nằm mơ, nàng mơ thấy mình và Lâm Duệ Phong bị nhốt trong đám cháy.
Hắn bị trúng độc, nàng cố sức kéo hắn ra khỏi đám cháy, sau đó hắn đi mất không một lời từ biệt.
Tiếp đến nàng lại thấy cảnh hắn bị đưa lên “đoạn đầu đài” vì cướp vợ của Nhị vương gia, nàng còn nhìn thấy điệu cười hả dạ của đôi tiện nhân Lâm Duệ Sách và Mộc Nhan.
Nàng thở hổn hển đoán được giấc mơ vừa rồi đúng là có chuyện chẳng lành, rồi nàng lại nhớ đến lời căn dặn của Quách Tùng.
Nàng nuốt nước bọt rồi ngáp ngắn ngáp dài nghĩ:
“Thôi thì kệ moẹ nó đi ngủ đã, hắn sống hay chết cũng chả liên quan đến mình.
Hắn cứ chết đi biết đâu mình lại được trở về sớm.”
Hôm sau nàng đến phòng của hắn từ sớm, nhưng đã thấy hắn đang ngồi viết tấu chương rồi.
Nàng ngạc nhiên hỏi hắn:
“Vương gia người đừng nói với tiểu nhân là người thức cả đêm đó nha! Người vẫn còn buồn về chuyện kia sao?”
Hắn không nói gì tay vẫn cầm bút viết nàng ngáp dài rồi tiện tay cúi xuống nhặt tờ tranh rơi xuống nền nhà.
Nàng nhìn bức hình rồi mang lại chỗ hắn nói:
“Ơ vương gia đây là bức họa vẽ Mộc Nhan tiểu thư này.
Người vẽ thiếu cái nốt ruồi trên bờ môi rồi.
Vương gia của tôi ơi, thế gian bao nhiêu người cớ sao người lại lụy tình một cô nương xấu hoắc như thế!”
“Câm miệng ngươi không được phép nói nàng như thế, đừng để ta cắt lưỡi của ngươi.”
Hắn giận dữ quát nàng làm nàng giật bắn người, nàng đưa tay bịt miệng rồi gật gật như thể đã hiểu hết lời hắn nói.
Nàng càng nhìn hắn càng thấy chán nản, sau đó nàng đi đến bên cạnh hắn bóp đầu bóp vai cho hắn rồi giảng giải:
“Vương gia à để tiểu nhân kể cho người nghe một câu chuyện về Nhân Huệ Vương Trần Khánh Dư thời nhà Trần của nước Đại Việt nhé! Trần Khánh Dư lắm tài nhưng cũng nhiều tật.
Ông có tài cầm quân và dùng binh rất giỏi.
Trong cuộc kháng chiến chống quân Mông Nguyên ông đã dành rất nhiều thắng lợi, được vua ban tước phong vương.
Thế nhưng… đây mới là điểm mấu chốt này.
Vương gia biết là gì không?”
Nàng cúi xuống sát mặt hắn rồi hỏi làm mặt hắn đỏ tưng bừng, hơi thở của nàng thổi nhẹ vào mặt hắn khiến cho hắn càng trở nên bối rối.
Hắn khẽ đẩy nàng ra nghiêm nghị nói:
“Ngươi nói thì tránh xa bổn vương ra một chút, bổn vương không bị điếc đâu, ngươi nói tiếp xem nào!”
Nàng bĩu môi rồi thư thái lượn lờ trước mặt hắn miệng vẫn không ngừng nói:
“Nhân Huệ Vương Trần Khánh Dư lại đi gian díu với con dâu của Hưng Đạo đại vương Trần Quốc Tuấn đó chính là công chúa Thiên Thuỵ.
Sự việc bại lộ khiến vua Trần Nhân Tông rơi vào thế rất khó xử.
Không xử Trần Khánh Dư tội chết thì không nể mặt Hưng Đạo đại vương Trần Quốc Tuấn sẽ gây ra mối hận thù cực lớn.
Cuối cùng vua phải dùng cực hình phạt đánh Trần Khánh Dư 100 trượng.
Thế nhưng bị đánh 100 trượng mà không chết tức là ông trời cho sống.
Sau đó Nhân huệ vương Trần Khánh Dư bị tịch thu hết tài sản, phế truất binh quyền và bị đày về quê hành nghề bán than kiếm sống.
Vương gia có muốn bị như thế không?”
Hắn không nói gì im lặng suy tư về những lời nàng nói.
Nàng thấy hắn không nói gì thì lại tiếp tục nói tiếp:
“Nhưng người có thể dùng cách cướp dâu của Hưng Đạo đại vương Trần Quốc Tuấn, người có biết Trần Quốc Tuấn đại vương đã dùng cách gì để có được người mình yêu không?”
Hắn lắc đầu rồi nhìn nàng tò mò, nàng lại tiếp tục thao thao bất tuyệt nói với hắn:
“Hưng Đạo đại vương Trần Quốc Tuấn và công chúa Thiên Thành là thanh mai trúc mã, cứ nghĩ tưởng lớn lên sẽ được gả cho nhau.
Nhưng nào ngờ vua ban hôn công chúa Thiên Thuỵ cho Trung Thành Vương con trai của Nhân Đạo Vương.
Vì không nỡ nhìn thấy người mình yêu thành thân cùng người khác ông đã có màn cướp dâu chấn động lịch sử.
Đêm đó ông đã đột nhập vào phủ Nhân Đạo Vương trong đêm tối, nhân lúc mọi người còn đang say mê với lễ hội, Trần Quốc Tuấn lẻn vào phủ Nhân Đạo Vương.
Biết không thể theo vào bằng cửa chính, ông đã tìm cách trèo tường, vượt qua hàng toán lính tuần tra, dò trong đêm đen và tìm được chính xác phòng công chúa.
Trái tim đau khổ của Thiên Thành sống lại lần nữa khi thấy người tình trong mộng xuất hiện trước mặt mình.
Khi ấy, cả phủ Nhân Đạo Vương vẫn đang say trong lễ hội, không ai biết, trong phòng công chúa, đôi uyên ương đã gặp lại nhau.
Thế nhưng, sự liều lĩnh này của Trần Quốc Tuấn sẽ trở thành thảm án nếu sự vụ bị bại lộ.
Và nếu như chuyện không bại lộ, thì hôm sau công chúa Thiên Thành phải kết hôn với con trai của Nhân Đạo Vương.
Để tránh khỏi tai ương đó, Trần Quốc Tuấn đã đi tiếp một bước cờ cao minh, đó chính là dồn nhà vua vào thế sự đã rồi.
Ngay sau khi đột nhập thành công vào phòng công chúa, việc đầu tiên Trần Quốc Tuấn làm là ra lệnh cho thị nữ của công chúa về báo cho Thụy Bà công chúa, mẹ nuôi của ông.
Sau khi nhận được tin báo, Thụy Bà công chúa vào cung ngay lập tức và than khóc với vua Thái Tông.
Không ngờ Quốc Tuấn càn rỡ đang đêm lẻn vào chỗ của Thiên Thành.
Nhân Đạo Vương đã bắt giữ hắn rồi, e sẽ giết hắn mất.
Xin bệ hạ rủ lòng thương, sai người đến cứu.
Lời nói của Thụy Bà công chúa như sét đánh ngang tai nhà vua, vu Trần Thái Tông lúc bấy giờ đã nhận đủ lễ vật của Nhân Đạo Vương, sao có thể để Trần Quốc Tuấn cả gan làm loạn như vậy? Thụy Bà công chúa tiếp tục kiên trì van xin.
Cộng thêm với việc ông nghĩ rằng đó là huyết mạch của anh trai Trần Liễu, Thái Tông đã đã sai người vây phủ Nhân Đạo Vương, xông thẳng tới hoa viên vắng lặng, vào phòng công chúa Thiên Thành để áp giải, thực chất là hộ tống, Trần Quốc Tuấn ra ngoài một cách an toàn.
Đến lúc đó, cả phủ Nhân Đạo Vương mới ngỡ ngàng nhận ra Trần Quốc Tuấn đã vào phủ "tư thông" với công chúa Thiên Thành.
Việc công chúa "tư thông" với nam tử khác ngay trong phủ sắp cưới là điều không thể chấp nhận được.
Hôm sau, Thụy Bà công chúa đã nhanh tay hỏi cưới công chúa Thiên Thành cho cháu trai mình, với sinh lễ là 10 mâm vàng sống và nói vì vội quá nên không sắm đủ lễ vật, mong hoàng thượng nhận cho.
Trước chuyện đã rồi, vua Trần Thái Tông đành xuống chiếu gả Thiên Thành công chúa cho Trần Quốc Tuấn và ngậm ngùi cắt 2.000 khoảnh ruộng tốt ở huyện Ứng Thiên để "an ủi" Nhân Đạo Vương.
Cuối cùng Trần Quốc Tuấn đã lấy được thanh mai trúc mã mà ông yêu bấy lâu.
Hai vợ chồng chàng đã có một cuộc sống êm ấm, hạnh phúc, sinh được bốn trai, một gái.
Bốn người con trai ai cũng không phụ danh tiếng người cha, đều là những danh tướng lẫy lừng nhà Trần.
Người con gái út sau này trở thành Bảo Thánh Hoàng Hậu Trần Trinh, vợ vua Trần Nhân Tông, mẹ đẻ vua Trần Anh Tông.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...