Mắt của Tài chia làm hai nửa. Con mắt bên phải trắng bình thường, con mắt bên trái đỏ như máu.
Matthew nhìn sững cảnh tượng ấy, lẩm bẩm:
- Làm sao hắn có thể kháng cự lại chất độc trong máu của ta? Ta đã thử trên ba tên binh sĩ khỏe mạnh, cả ba đều phát điên.
Matthew không biết rằng Tài có hai ý thức, và ý thức nguyên bản của hắn chưa bị đầu độc.
Ý thức bị đầu độc đã mạnh lên, nhưng chưa thể lấn át ý thức gốc của Tài.
Tài đặt Billie xuống, nói đứt quãng:
- Đừng sợ.
Hắn quay về phía Matthew, ánh mắt đầy dữ dội.
Nhờ tác dụng phụ bất ngờ của chất độc mà linh giác đã trở lại. Bốn bề không gian đang phát sáng. Hắn không cần nhìn trực diện vẫn quan sát được Matthew, hắn nhìn chỉ để tăng sức uy hiếp với đối phương.
Matthew trợn mắt lên nhìn hắn. Màu đỏ trong mắt gã đậm đến mức hóa thành màu đen, nhưng bây giờ nó không thể tác động đến ý thức của Tài được nữa.
Tên Sát Thần gầm lên một tiếng. Gã rút thanh sắt cắm trên tường ra, dùng hết sức phi về phía Tài, tốc độ như đạn bắn. Nhưng trong mắt Tài thì tốc độ đó cũng chỉ ngang với loài ốc sên mà thôi.
Tài tóm lấy thanh sắt, phi ngược trở lại.
Matthew dịch người sang một bên, vừa hay lúc ấy lại có con dao bay đến.
Vốn khi ném thanh sắt đi, Tài cũng đồng thời ném luôn con dao. Kỹ năng này rất khó, nhưng một khi thực hiện được thì uy lực rất lớn, khiến đối phương không kịp trở tay.
Matthew dùng hết sức ngoạch cổ sang một bên, tránh được con dao bay sượt qua đầu.
Đúng lúc ấy hắn nhìn thấy con dao thứ hai.
Matthew chưa kịp hoảng sợ thì con dao đã cắm vào ngực gã, ngay gần trái tim, máu đen tuôn ra như suối.
Gã không sao tưởng tượng nổi trên đời lại có sát thủ siêu việt đến thế.
Matthew rút con dao ra khỏi người, vứt xuống đất. Gã đã bị thương nặng nhưng vẫn chưa chết.
Ma túy đã khiến gã gần như mất hẳn cảm giác đau. Sức chiến đấu của gã chưa hề tổn hại chút nào.
Matthew rút ra hai con dao khác trong bộ năm con dao thửa riêng. Hai con dao này trông bình thường, nhưng thực chất rất nặng, tựa như hai khối sắt vậy. Phải nặng như thế mới hợp với thể trạng phi thường của gã.
Gã lao đến, đâm dao vào người Tài.
Tài không buồn tránh né, hắn tiến lên, đặt tên Sát Thần vào phạm vi bao phủ của linh giác, dồn hết sức đấm một cú rất mạnh vào mặt. Matthew gãy liền một lúc hai cái răng cửa, cơ thể đang lao lên thì bắn ngược lại đằng sau hai mét, ngã sấp mặt xuống sàn nhà.
Máu trên ngực Matthew vẫn tiếp tục túa ra. Gã không có cảm giác đau nhưng sức lực dần trở nên uể oải. Cái chết đã đến rất gần.
Gã hỏi, giọng khản đặc:
- Sao mày có thể nhanh đến thế? Có phải mày cũng đã bán linh hồn cho quỷ?
Tài sững người lại.
Câu hỏi ấy thật khó trả lời.
Có lẽ.. có lẽ hắn đã bán linh hồn mình cho quỷ, nhưng đều là vì ý tốt.
Hắn không tư lợi cho bản thân, hắn không mưu cầu tiền bạc, danh vọng, địa vị, gái đẹp khi dùng ma túy Hãm Thần, hắn chỉ muốn bảo vệ cho những người đang sống phụ thuộc vào hắn.
Hắn chỉ muốn chống lại những người như Matthew.
- Satan sẽ trả lời câu hỏi ấy thay ta. Hãy xuống địa ngục gặp hắn đi.
Matthew rú lên một tiếng đầy kích động. Gã rút ra một khẩu súng, bắn liền năm phát.
Năm phát đạn liên hoàn, mỗi viên nhắm đến một vị trí yếu hại trên người Tài, viên thứ năm đặc biệt dành cho Billie Grey.
Cả năm viên đạn đều hướng đích một cách cực kỳ chính xác với khoảng cách giữa các lần nổ súng chỉ là một phần mười giây. Nếu không phải Tài đã sở hữu linh giác thì hắn không có cách nào thoát được kiếp nạn này.
Hắn bình tĩnh rút ra một con dao, cầm chắc trên tay, hễ viên đạn nào đến thì hắn lại chém con dao vào viên đạn ấy.
Con dao sứt mẻ, nát vụn, nhưng năm viên đạn cũng tan vỡ, găm lung tung lên tường thư viện.
Tiếng đạn nổ liên thanh khiến Thomas đứng ở bên ngoài giật mình. Gã vội hô lính ùa cả vào.
Tài phi con dao gãy vào tim Matthew, đúng vào vị trí tổn thương lúc nãy. Matthew mất quá nhiều máu, định tránh mà không kịp, ăn trọn đòn tấn công có lực sát thương khủng khiếp, lập tức lăn ra chết.
Tài nhìn Thomas, mỉm cười:
- Tôi đã giữ được lời hứa với anh.
Billie lao đến, ôm chầm lấy anh trai. Thomas cười lớn, gương mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ.
- Cảm ơn Phó Tư Lệnh.
Câu ấy vừa nói xong, mặt đất đã rung chuyển, tiếng nổ vang lên liên hồi.
Thomas biến sắc, quát hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Tài biết điều gì đang xảy ra, bởi chính hắn đã đạo diễn vụ việc này. Liên quân ba Lữ Đoàn Đỏ, Xanh và Vàng đã bắt đầu chiến dịch tấn công vào Khu Đông, khởi đầu cho cuộc chiến thảm khốc giữa bốn quốc gia.
Trong bức thư gửi Jackson, Tài viết rõ rằng cần phải dùng biện pháp quân sự để triệt tiêu tham vọng quyền lực của Thomas. Số lương thực vét được lần này chỉ đủ nuôi Vùng đất Tự Do trong vòng sáu tháng, sau sáu tháng nếu Thomas giở bài cũ thì vô số người lại lăn ra chết đói.
Thời điểm tiến hành chiến dịch cần được cân nhắc một cách thấu đáo. Nếu Thomas cho phép phái đoàn của Tài rời khỏi Khu Đông một cách thuận lợi thì đánh lúc nào cũng được, nhưng nếu gã giữ người của hắn lại thì cần dùng chiến dịch quân sự như một công cụ gây sức ép lên Thomas.
Thật không ngờ Jackson lại cho nổ súng sớm đến thế này. Có lẽ lão đã quyết định đánh luôn để tạo thế bất ngờ.
Tài thầm lôi tổ tông bốn đời nhà Jackson ra chửi. Lão già máu lạnh này còn tuyệt tình hơn cả loài bò sát.
Tình thế ngay lập tức trở nên hỗn loạn. Thomas phải trở về sở chỉ huy để nắm đại cục.
Tài tranh thủ lúc ấy chạy vội về khu nhà nghỉ, yêu cầu mọi người bỏ lại hết hành lý, trong vòng mười phút phải lập tức xuất phát rời khỏi Khu Đông, trở về trụ sở Liên Minh.
Ethan Kath báo cáo rằng tất cả đều đã sẵn sàng, trừ Marley. Cô ta đã bị người của Thomas đưa đi ngay khi Tài vừa rời khỏi khu nhà nghỉ.
Tròng mắt bên trái của Tài vừa mới trở lại màu trắng, một lần nữa đỏ dần lên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...