Vùng Đất Tự Do

Ở gần Matthew có một cái chậu bằng sắt dùng làm vật trang trí. Chậu ấy có bốn chân, mỗi chân dài khoảng một mét hơn. Matthew tóm lấy cái chậu, lần lượt bẻ gãy từng cái chân. Vẫn chưa dừng lại ở đó, gã gộp bốn cái chân lại với nhau, gồng người lên, bẻ một phát gãy đôi cả bốn.

Người thường bẻ cùng lúc bốn cái đũa còn khó, đây Matthew bẻ cả bốn thanh sắt một lúc, sức mạnh ấy thật khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Matthew gằn giọng:

- Mày làm tao thất vọng quá đỗi. Trần Tuấn Tài, tao đã đợi mày trong một khoảng thời gian rất dài, vậy mà mày lại làm hỏng việc của tao. Mày phải chết. Tao sẽ giết mày.

Tài không dám nhìn thẳng vào mắt Matthew, hắn chỉ có thể quan sát từ phần cằm trở xuống. Lúc này hắn đang dựa lưng vào tường, Matthew phi đồng loạt cả tám thanh sắt gãy về người hắn. Tám thanh sắt lao đến quá nhanh, Tài không tránh kịp, bị kẹp giữa các thanh sắt tựa như nhốt trong một lồng.

Tám thanh sắt găm sâu vào tường rất khéo léo. Tài bị sắt kẹp chặt cổ, chân và tay, muốn thoát ra chỉ có cách tiến lên phía trước, nhưng Matthew đã chậm rãi bước đến, chặn đường tiến của hắn. Gã lấy từ trong người ra một con dao găm nhỏ. Con dao này hình dạng khác thường, phần cán hình tròn, đoạn nối giữa cán và lưỡi có quai cầm, nhìn qua rất giống cái bình có hai tai. Gã cầm chắc con dao, tự rạch một đường trên cổ khiến máu rỉ ra.


Máu của Matthew cũng giống như da của gã, hơi có màu đen.

Tài trợn mắt lên nhìn cảnh tượng ấy.

- Ta bị ma túy đầu độc, cơ thể biến đổi kỳ lạ. Máu này khi uống vào tuy không làm chết người, nhưng lại khiến chúng trở nên điên loạn.

- Matthew Miller, mày là quỷ chứ không phải người.

- Đúng vậy, ta đã dâng linh hồn cho quỷ. Và ta sẵn sàng bán linh hồn mình lần nữa vẫn với giá cũ.

Matthew đứng chắn ngay trước mặt Tài. Gã tháo phần cán tròn ở đuôi dao, hóa ra nó đúng là một cái bình nhỏ, bên trong chứa những giọt máu vừa được trích xuất khỏi cổ.

- Tao chỉ cần bôi máu này vào bên trong khoang miệng mày, chỗ có nước bọt, là mày sẽ bị đầu độc. Tao vô tình phát hiện thấy điều này khi làm rỏ máu xuống sàn nhà và con chó nhà tao liếm phải, nó đã hóa điên và ăn thịt mất con vẹt. Điều đó khiến tao sửng sốt. Ta đã bắt giữ ba tên lính của Thomas, bí mật thử nghiệm lên người chúng, kết quả là chúng ăn thịt lẫn nhau.

- Thật đáng ghê tởm. Chính vì thế mà Steward sợ mày.

- Đương nhiên. Steward đã phải âm thầm giết và đem chôn ba tên này để giữ bí mật cho tao. Nó là một thằng em tốt. Lại nói, tao nhận ra rằng đối tượng bị nhiễm độc có trí khôn càng cao thì phản ứng càng dữ dội. Đầu tiên mày sẽ cảm thấy chóng mặt, cơ thể nôn nao như ngộ độc thực phẩm, rồi sau đó mày bắt đầu phát sinh ảo giác, cuối cùng ảo giác chiếm hữu con người mày, khiến cho mày trở thành một thằng điên đầy thú tính. Khi tao nói thú tính, thì tao không định nói một cách hình tượng, mà theo đúng nghĩa đen của từ này. Mày sẽ hóa thành một con thú khát máu tươi. Mày cần phải uống máu mới chịu được. Trong phòng này chỉ có tao và Billie, mày không hạ sát được tao tất sẽ phải hạ sát Billie. Mày sẽ giết Billie để thỏa mãn thú tính trong con người mày.

Tài rùng mình. Hắn kêu lên đầy giận dữ:


- Khốn nạn.

- Về mức độ khốn nạn thì tao bằng Thomas sao được? Tao cùng lắm giết được vài chục người, chả là gì so với Thomas giết hơn mười nghìn người. Vì tham vọng quyền lực mà hắn khiến em trai tao phải chết, tao sẽ khiến em trai của hắn phải chết, như vậy mới công bằng. Tao chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ để thằng nhóc Billie rời khỏi đây nguyên vẹn. Nhưng tao cũng không muốn phải trả giá cho cái chết của nó, chính vì thế mà tao đã kiên nhẫn đợi mày. Mày giết Billie rồi, mũi dùi sẽ chĩa vào mày, tao bỗng nhiên thành thứ yếu, khi đó tao sẽ nhân tình thế lộn xộn mà chuồn đi mất. Với một trăm gói ma túy Hãm Thần, tao có thể sống sót đủ lâu cho đến khi tìm được Jackson.

- Khá lắm Matthew, mày cũng có trí khôn đấy, chỉ có điều đó là trí khôn của loài rắn rết.

Matthew cười gằn. Gã bôi máu ra đầu ngón tay, tay còn lại bóp cổ Tài, những ngón tay đầy máu chọc thẳng vào miệng hắn.

Tài cảm thấy cơ thể nôn nao. Máu độc theo nước bọt, qua đường thực quản vào các cơ quan nội tạng, lan lên não.

Giọng nói thường hiện ra trong đầu Tài bỗng nhiên gào thét, tựa như khiếp hãi. Nó đang vật lộn với chất độc. Sau một hồi, giọng nói ấy hẳn đã thua cuộc, bởi nó không còn nói được tiếng người mà chỉ còn rít lên các âm thanh quái dị và vô nghĩa, tựa như một con thú đang gầm gừ.

Chất độc không tấn công vào ý thức nguyên bản của hắn, mà tấn công vào ý thức thứ hai. Ý thức thứ hai mạnh lên, tìm cách chiếm hữu trí óc của hắn.


Tròng mắt của Tài chuyển dần sang màu đỏ, giống hệt tròng mắt của Matthew.

Hắn bước lên, hướng về phía Billie, nước dãi trào ra khỏi miệng.

Billie rú lên, định bỏ chạy, nhưng Tài đã tóm cổ thằng bé và nhấc nó lên bằng một tay.

- Máu. Ta cần máu.

- Phải, phải. – Matthew cười khằng khặc. – Hãy uống máu của nó đi. Hãy để miệng mày dính máu và những thằng em tao sẽ săn đuổi mày đến chết.

Tiếng cười của Matthew và tiếng khóc của Billie khiến Tài kích động, hắn cúi đầu xuống, đấu tranh dữ dội với bản thân


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận