Vu Vơ Lớp 10
Cô ngạc nhiên nhìn nó, rồi nhìn tờ đơn. Nó đứng im lặng trước lớp. Cả lớp cũng im lặng không hiểu chuyện gì. Cô chăm chú đọc. Cô gạt mọi sổ sách sang một bên, đặt tờ đơn ra giữa và đọc. Cô lau kính, đeo vào, và đọc. Bất chợt cô quay sang nhìn nó:
- Sao lại thế này hả Hải? – Giọng cô trầm nhưng vang, không ấm và lạnh lùng. Trong giọng nói có một sự trách móc.
Tim nó nhói lên. Nó càng run hơn, nhưng lời đáp lại rõ ràng:
- Em thưa cô, em thấy không đủ năng lực ạ.
- Không đủ năng lực nghĩa là thế nào? – Giọng cô vẫn đều và lạnh – Anh giải thích rõ ràng chuyện tôi nghe.
Cô đã dùng từ xưng hô “anh”, “tôi” với nó càng khiến nó cảm thấy chán và buồn. Có nghĩa là nó đã làm cho cô thất vọng thực sự. Cô thất vọng về nó.
Nó cảm nhận được điều ấy và cũng tự thất vọng về mình. Nhưng nó không còn cách nào khác. Nó nói những câu đã chuẩn bị từ trước, những lý lẽ để nó được từ chức một cách suôn sẻ. Nói như một thằng điên.
- Thưa cô, em thấy em không đủ khả năng điều khiển lớp. Em không có khả năng làm lớp tiến bộ hơn. Mong cô chấp thuận cho em.
Nó nói xong mà vẫn còn rùng mình. Như thể nó vừa làm gì ngu ngốc lắm. Cô không nói gì, chỉ thở dài, hơi nhăn trán, và lại nhìn vào tờ đơn. Rồi cô lại nhìn nó:
- Anh đã suy nghĩ kỹ chưa?
“Suy nghĩ kỹ chưa?” – Nó giật mình. Nó chưa chuẩn bị cho câu hỏi này. Tờ đơn nó mới chỉ viết vào tiết hai, có thể gọi là suy nghĩ kỹ được hay không. Nó không biết. Nhưng nó đáp liều:
- Dạ. Em suy nghĩ kỹ rồi ạ…
- Nghĩ kỹ rồi – Cô đưa mắt nhìn xuống lớp, nhắc lại lời nó – Thế anh có nghĩ anh vừa từ bỏ quyền được lãnh đạo một lớp không? Anh có nghĩ rằng anh vừa từ bỏ quyền được đại diện cho gần 60 con người hay không? – Cô ngừng một lát – Anh có nghĩ anh vừa từ bỏ quyền được tự rèn luyện bản thân không?
Nó điếng người. Cô đã giận nó thực sự. Nó đã sợ rằng cô sẽ giận, nhưng không nghĩ rằng cô lại giận đến mức ấy. Nó im lặng. Nó không dám ngước lên nhìn cô nữa. Nhưng rồi nó cũng trả lời câu hỏi, câu trả lời càng khiến cô thất vọng hơn.
- Dạ. Em biết ạ.
Cô muốn quát nó. Nhưng rồi lại thôi. Lớp nó vẫn im lặng theo dõi diễn biến của tất cả sự việc từ đầu tới giờ. Có đứa sợ. Có đứa cười thầm – là năm thằng cá biệt.
Nó im lặng chờ thái độ của cô. Lớp nó không đứa nào dại gì mất trật tự trong lúc này. Cô cũng im lặng. Cô đang suy nghĩ. Lớp nó bao trùm một không khí nặng nề, trong khi các lớp khác đang sinh hoạt sôi nổi. Tiếng hát và tiếng vỗ tay vọng lại.
Mồ hôi tay nó vã ra. Rồi cô cũng lên tiếng:
- Anh đã nghĩ kỹ rồi chứ gì? – Cô thở dài hỏi lại nó.
- Vâng ạ – Nó đáp như một phản xạ.
Cô không nói không rằng, rút bút ra, ký vào tờ đơn của nó. Cô đưa cho nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...