Vu Vơ Lớp 10

Nó rút cặp ra! Gom tất cả sách vở vào, nó hùng hục bước ra khỏi lớp. Tất cả đều tránh đường cho nó. Nó càng thấy cáu hơn.
Nhưng rồi cô giáo đến ngay khi nó vừa chạm cửa lớp. Cô có vẻ vội vàng, gọi nó vào lớp lại, và ổn định trật tự. Lớp nó láo nháo về chỗ. Tiếng cười tắt dần thay bằng tiếng xì xào. Và tiếng xì xào cũng tắt. Nó giận lớp nó chứ không phải tại cô. Nó nghe lời cô, về chỗ. Nhưng thái dương nó vẫn nổi gân lên.
Nó không ngồi học, không chép bài mà ngồi viết một tờ đơn. Nó giật vở ra. Nó nắm chặt cây bút, tì mạnh lên trang giấy. Và viết không do dự:
“Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam”
Độc Lập Tự Do Hạnh Phúc

ĐƠN XIN TỪ CHỨC LỚP TRƯỞNG”
Nó viết như đó là điều nghiêm túc nhất nó từng viết. Như đó là điều đúng đắn nhất nó phải làm bây giờ. Nó ấn thật mạnh tay. Bút cào rách mặt giấy. Nó xé toạc đi, và lại giật vở một tờ giấy khác. Lại viết. Nó viết lại đến bốn tờ, và đây là tờ thứ năm. Tờ đơn xin từ chức chứa đầy sự khó chịu, bức xúc, tức giận của nó trước từ đầu năm đến giờ. Nó ký tên. Cái tên nó nguệch cả ra mặt giấy.
Nó gập đôi lại, rồi gấp tư, và nắm chặt trong tay. Nó chờ đến giờ sinh hoạt.
10.
Tiết sinh hoạt, tiết cuối cùng của ngày thứ sáu. Và có lẽ là tiết cuối cùng nó làm lớp trưởng. Nó vẫn giữ chặt tờ đơn, chỉ chờ cô giáo vào là nó đưa. Lớp nó vẫn không mảy may hay biết gì. Không khí vẫn náo nhiệt, tiếng của giờ ra chơi cũng giống mọi giờ ra chơi khác. Nó càng thêm thất vọng và hơi một chút tự ái.

Trống vào. Tim nó đập thình thịch. Năm đứa cá biệt mất dạng. Nó chẳng cần, dù có hay không năm đứa này thì nó cũng xin từ chức. Nó vẫn ngồi im, không hô hào lũ bạn vào chỗ ổn định trật tự như mọi ngày. Năm đứa cá biệt vẫn mất dạng. Bọn này có lẽ lại định bỏ tiết nữa chăng? Không chắc. Đây là tiết sinh hoạt – có mặt của cô giáo chủ nhiệm. Nếu tụi này dám bỏ thì kể như nhẹ là bản kiểm điểm – nặng là mời bố mẹ. Nhưng mà thôi, nó chẳng quan tâm. Bọn này thì biết gì là sợ. Có lẽ bị đuổi học đi nữa thì bố mẹ chúng lại xin cho vào một trường khác. Rồi lại tiếp tục nghịch phá. Nó quá hiểu rõ loại học sinh này – bản chất đã là cá biệt thì không thể nào thay đổi. Số nó đen đủi gặp “được” năm thằng như thế. Năm thằng này nếu không đi thì không tránh khỏi một lớp trưởng như nó phải đi – tức là từ chức. Loại ấy, nếu không phải người lớn “trị” thì không được. Nó muốn tống cổ cả năm thằng vào trại cải tạo.
Trống đã gần năm phút, thế mà cô giáo vẫn chưa vào lớp. Nó sốt ruột. Nhưng rồi cũng hơi sợ. Không biết phản ứng của cô thế nào. Nó vẫn nhớ hôm đầu tiên chính nó đã dũng cảm đứng lên nhận lấy trách nhiệm làm lớp trưởng này. Cô đã rất tin tưởng nó. Ngày hôm ấy mới hào hứng và phấn khởi làm sao. Cô chắc rất bằng lòng với thái độ của nó. Lần đầu tiên nó được làm lớp trưởng một lớp 60 con người.
Nó ngồi thấp thỏm chờ cô đến. Đã hơn bảy phút trống vào. Chẳng lẽ… nó vừa chợt đưa ra một ý nghĩ thì lũ đang đùa nhau ở ngoài hành lang chợt toán loạn chạy vào lớp. Không phải chờ lâu, cô giáo chủ nhiệm nó từ dưới cầu thang đi lên, qua hai cửa sổ lớp, và bước vào cửa chính.
Cô cho cả lớp ngồi, nó định đứng dậy thì ngay lập tức ngoài cửa lớp có tiếng ồn. Năm thằng cá biệt dàn thành một hàng xin cô vào lớp. Cô nhíu mày, nhưng rồi cũng cho vào. Cả bọn tỏa ra khắp lớp toán loạn như một bầy vịt. Nó đứng phắt dậy. Mở tờ đơn ra, nó bước lên bàn cô giáo với đôi chân run lên. Nó nghĩ đến những lúc nó bị năm thằng – và cả lớp chế nhạo để lấy thêm dũng khí.
- Em thưa cô – Nó lấy sự chú ý của cô và đặt tờ đơn lên bàn. Môi nó run run. Nó nín thở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận