Vu Vơ Lớp 10

- Bạn không thấy thế là quá vô ý thức à!? Tôi là lớp trưởng, là đại diện của lớp, của cô giáo, đang yêu cầu bạn tắt thuốc lá đi. Bạn nghe rõ chưa?
Thằng kia cũng chả tỏ vẻ nao núng gì với lý lẽ của nó. Bọn này đã từ lâu chẳng cần lý lẽ gì rồi. Thằng này lập tức “bật lại”:
- Chưa, bạn nói gì tôi chả nghe rõ! – Thằng này làm điệu bộ kéo tai ra trước mặt nó như trêu ngươi – Bạn nói lại xem nào?
- Đề nghị bạn tắt thuốc lá ngay!!! – Nó hét lên.
Lớp im lặng trong ba giây. Thằng kia vẫn kéo tai ra làm điệu bộ trêu ngươi nó.
- Bạn nói gì tớ vẫn chả nghe rõ? – Thằng kia cười đểu nó.
Lớp nó lập tức rộ cả lên những tràng cười to nhất. Nó chết lặng người. Cả đến lớp nó bây giờ cũng cười nó. lại ùa theo năm thằng cá biệt để chống lại nó. Gân tay nó lại nổi lên, tay nó lại nắm thành một nắm đấm. Nó vung nắm đấm ấy ra trước mặt thằng kia, với tất cả sự tức giận của nó từ nãy đến giờ. Một ý nghĩ thoáng vụt qua đầu nó. “Rầm!” Chiếc bàn rung lên. Mặt bàn rạn ra chỗ vết nứt. Nó nghiến răng, thở dốc. Hai thái dương nó lại nổi gân. Hai tai nó bừng bừng.

Thằng kia suýt ngã khi vội lùi lại tránh. Điếu thuốc rơi xuống đất. Nó căm phẫn thực sự. Lớp nó im thin thít. Thằng xỏ khuyên tai cũng hoảng hồn. Mắt nó trừng trừng nhìn thằng này. Tay phải nó vẫn ấn chặt xuống mặt bàn. Tiếng thằng kia thở phì phò. Rồi lại cười.
Bắt đầu từ bốn thằng còn lại. Nó không nghe rõ câu nói này phát ra từ đâu:
- Chúng mày xem con bò tót nó húc vào bàn kìa!
Nhưng sau đó là lớp nó. Tất cả thành viên trong một lớp cười chế nhạo chính lớp trưởng của cái lớp ấy.
Những tiếng cười ngu dốt.
Những tiếng cười vô ý thức.
Không còn biết đâu là phải trái nữa. Mặt nó sầm xuống. Máu nó sôi lên trong những tiếng cười. Lớp nó nghiêng ngả cười.

Những tiếng cười càng lố bịch khi chen thêm những câu cay độc của năm đứa cá biệt.
- Mặt nó đỏ như con gà quay kia!
- Thôi các bạn, nó đại diện cho cô giáo đấy, “đánh chó cũng phải ngó mặt chủ” chứ!
- Anh em ơi cho nó một tràng pháo tay nào! Nó diễn trò hay quá kìa!
- Đứa nào thưởng cho nó nắm cỏ?

Nó nhắm chặt mắt lại. Tai nó như có thể điếc luôn cũng được. Môi nó mím chặt phía ngoài, hai hàm răng đang mài vào nhau. Nó không còn muốn thở nữa. Nó tức đến nghẹn thở.
Nó rút tay ra khỏi bàn, quay ngoắt lại về chỗ mình . Nó không thể học ở cái lớp này được nữa! Nó phải ra đi! Sự có mặt của nó ở đây là quá thừa! Nó chỉ làm trò hề cho cái lớp này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui