Chương 20: Cậu có bệnh.
Lúc cô thấy cậu mang một hộp bánh kem tới, quả thực có chút ngây người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hà Trạch Thành xoa đầu của cô, mỉm cười cưng chiều: "Tặng phần thưởng cho em."
Lâm Ấm hoảng hốt, cô chưa từng nghĩ ngoại trừ vuốt tóc, không tra tấn ra, còn những phần thưởng khác.
"Cảm... cảm ơn chủ nhân."
Hà Trạch Thành đặt hộp lên giường, mở nắp ra, bên trong là một chiếc đu quay ngựa màu hồng phấn, toàn bộ đều làm bằng bánh kem, sinh động như thật, rõ ràng là làm riêng cho thiếu nữ.
"Thích không?" Cậu nhỏ giọng hỏi.
"Thích... thích ạ."
Cho dù không thích, cô cũng không dám nói.
Hà Trạch Thành híp mắt: "Muốn ăn không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Muốn ạ."
Cô đói, rất rất đói.
Môi mỏng cong lên một nụ cười như ý: "Vậy thì nằm ngửa ra."
Trong lòng Lâm Ấm run sợ.
"... Vâng."
Nằm ngửa thì ăn thế nào, rốt cuộc cậu vẫn bỡn cợt cô.
Hà Trạch Thành cầm bánh kem, một dao hạ xuống cắt bánh, cái bánh tạo hình hoàn mỹ bị phá hủy.
Múc một miếng kem lớn, trực tiếp bôi lên ngực cô.
Làn da trắng với hỗn hợp kem màu hồng phấn ở trên người cô tạo thành một tổng thể vô cùng mê hoặc.
Cậu cầm dao cắt bánh kem vạch lên núm vú cô, Lâm Ấm nắm chặt cái chăn dưới thân, không để cho mình rên lên thành tiếng.
Bầu vú từng bị đánh trở nên vô cùng mẫn cảm, cậu còn cố ý không buông tha cho cô, vô cùng hưởng thụ nhìn cô khó chịu rên rỉ.
Bôi kem tới cái bụng phồng lên của cô, còn không biết xấu xa vỗ vào để nó phát ra tiếng vang và bọt kem bắn lên.
"Chủ nhân... căng!" Cô sắp khóc rồi, rất khó chịu.
"Căng cũng phải chịu! Không có lệnh của tôi, em cảm thấy em sẽ thải ra được sao!"
"Uhmmm..." Cô túm chặt chăn, không thể trốn tránh.
Rốt cuộc, cậu cũng chơi xong số kem kia, bôi khắp cả nửa người cô.
Hà Trạch Thành ném dao, gần như không chờ nổi cắn núm vú cô nhưng lại không hút ra được giọt sữa nào.
Đúng vậy, cơ thể cô không có chút dinh dưỡng nào thì sao có thể có sữa.
Hà Trạch Thành cũng chẳng quan tâm, vừa cắn vừa liếm, ngoạm lấy, giày vò cô từ từ, chỉ liếm phần bầu vú chứ không hút núm vú mới thật sự là tra tấn.
Giống như hiểu rõ thế này mới có thể khiến cô rên rỉ nên cậu cố ý làm vậy, cơ thể Lâm Ấm tê dại, thân dưới trở nên rất kỳ lạ.
"Chủ... chủ nhân! Mau hút núm vú nô lệ đi! Núm vú nô lệ ngứa quá ahhh... cầu xin ngài, chủ nhân!"
Hà Trạch Thành làm ngơ, chậm rãi liếm xuống, giày vò bộ ngực cô, nhưng vẫn không liếm bộ phận mấu chốt kia.
"Chủ nhân!" Lâm Ấm bị giày vò tới bật khóc: "Cầu xin ngài chủ nhân, núm vú nô lệ ngứa quá!"
Mau liếm nó đi!
Mau liếm núm vú cô đi!
Cô không khống chế nổi hai tay của mình muốn đi vân vê.
Hà Trạch Thành cười khẽ, bộ dạng giễu cợt và khinh thường.
Cậu vươn tay, rốt cuộc cũng nắm núm vú kia khiến Lâm Ấm thở gấp một trận.
Cậu bóp chặt, xoay tròn, vặn, kéo, cô vẫn không thấy thỏa mãn.
"Chủ nhân, chủ nhân! Còn một bên nữa! Cầu xin ngài cũng bóp núm vú phải một chút!" Cô đã hoàn toàn chẳng để ý tới tôn nghiêm, chỉ hy vọng cậu đừng tra tấn cô như vậy nữa!
"Đồ dâm đãng!" Cậu mắng: "Đúng là đồ dâm đãng! Lúc mới đầu không phải đạp mắng bảo tôi cút sao? Sao bây giờ lại ở dưới thân tôi cầu hoan thế? Không phải ra vẻ rất thuần khiến sao? Hả?"
"Ahh nô lệ sai rồi! Nô lệ là đồ dâm đãng, cầu xin chủ nhân mau bóp bên vú kia! Nô lệ sai rồi, nô lệ không dám nữa!"
Cậu tức giận hừ một tiếng, nằm sấp tiến lên trực tiếp cắn!
"Ahhh!" Cảm giác đau đớn dễ chịu khiến cô cuộn tròn đầu ngón chân.
Sướng...
Nhưng lại đau quá!
Sắp cắn rơi mất rồi! Sắp cắn rơi mất rồi!
"Ahh uhhh chủ nhân!" Cô bị đau chảy nước mắt.
Hà Trạch Thành đưa tay ấn cái bụng căng đầy của cô một cái, cô kêu lớn tiếng hơn, giống như sắp rách cổ họng.
"Chát" Hà Trạch Thành giáng một bàn tay lên vú, làm khắp nơi đều là kem.
"Kêu khó nghe như vậy thì câm miệng cho tôi!"
"Xin... xin lỗi chủ nhân! Bụng nô lệ to quá, sắp nổ tung rồi! Nô lệ muốn thải ra!"
Cô thật sự muốn, sắp không chịu nổi nữa rồi!
Cầu xin cậu mau để cô đi!
Hà Trạch Thành nhíu mày, đứng dậy ra lệnh: "Quỳ gối trên giường."
Cô vội vàng làm theo, thấy cậu ném cái bánh kem còn lại cho cô: "Ăn xong thì để em đi."
Cậu mua bánh kem cao tám tấc, bên dưới là một lớp cốt bánh rất dày, cho dù cô rất đói nhưng bụng cô căng vậy tuyệt đối ăn không ăn hết.
"Hả?" Ngữ khí của cậu bắt đầu lộ ra vẻ nguy hiểm.
"Vâng thưa chủ nhân..."
Cô không có tư cách phản kháng.
Lâm Ấm chôn cả khuôn mặt trong bánh kem, há to miệng gặm bánh.
Hà Trạch Thành lạnh lùng nhìn cô ăn như một con chó.
Bàn tay đặt ở bên người nắm chặt thành quyền, hai mắt nheo lại quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn khuất phục.
Cậu không thể nào khiến mình ngừng hưng phấn.
Thấy cô chịu nhục cậu sẽ rất vui vẻ.
Không chắc cô có thích cảm giác này không.
Nhưng cậu chắc chắn một điều đó là,
Mình có bệnh.
Rất nghiêm trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...