[vtđd]_nhục dục hắc ám

 
Chương 19: Đồ ăn của cô 
 
Lâm Ấm không biết bản thân mình cuối cùng làm sao chịu nổi. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ biết là lúc kết thúc, bụng cô đã phồng lên như phụ nữ mang thai ba bốn tháng, bên trong chứa toàn tinh dịch của cậu, bị cậu dùng một cái sextoy to dài rung rung chặn lại, hoàn toàn không chảy ra được. 
 
Đầu gối của cô bị mài xước da, sưng tấy lên, toàn thân trên dưới đều đau nhức, nằm mơ cũng bật khóc. 
 
Dáng vẻ ấy khiến người người ta thương tiếc, còn Hà Trạch Thành thì chỉ muốn ngược đãi cô. 
 
Cô càng khóc như vậy thì cậu càng muốn ấn cô xuống dưới thân rồi chịch. 
 
Phản ứng này càng ngày càng mãnh liệt, cậu cắn răng kiềm chế, tay run rẩy sờ lên bụng cô. 
 
Giống như mang thai con của cậu vậy. 
 
Tốt nhất là tranh thủ thời gian này làm cô mang thai, trói cô vào bên người! 
 
Đâu cũng không cho đi! 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đương nhiên, hiện tại cô cũng chẳng thể đi đâu, chỉ có thể ở bên cạnh cậu. 
 


 
Mệt mỏi quá mức khiến cô ngủ ròng ròng rã một ngày, hơn sáu giờ cô tỉnh vì đói nhưng tinh dịch trong bụng khiến cô chẳng thể nào  lờ đi. 
 
Cô quay đầu, dây xích rung rung theo, chàng trai cũng mở hai mắt ra nhìn cô, đôi mắt đen láy làm cô run rẩy. 
 
Cậu giống như không ngủ, chỉ cần cô cử động nhẹ là tỉnh. 
 
Lâm Ấm nắm chặt cái chăn cầu xin nói: "Chủ... nhân, bụng em to quá, em đói quá." 
 
Đói là phải, hôm qua cô ngủ cả ngày, ròng rã hai ngày chỉ ăn tinh dịch của cậu, sao có thể không đói? 
 
Hà Trạch Thành cười lạnh, ấn lên bụng cô: "Suýt nữa cho rằng em sẽ biến thành người đẹp ngủ trong rừng đấy." 
 
"Uhmmm..." Cô phát ra tiếng rên rỉ, không thải ra được... khó chịu quá! 
 
"Không phải đói à? Em biết bữa sáng của em là gì mà." Cậu sờ bụng cô: "Ăn ngoan rồi tôi sẽ cho em ăn những thứ khác." 
 
Bữa sáng của cô chính là tinh dịch của cậu. 
 
Lâm Ấm không thể không ăn. 
 
"Vâng... chủ nhân." 
 
Cô chuẩn bị quỳ gối trên giường, lại phát hiện ra gối của cô bị quấn hai cái băng gạc và bông vừa dày vừa mềm. 
 
Điều này làm cho cô không còn đau quá nữa. 
 
"Đã thấy rồi thì em phải nói gì?" Hà Trạch Thành lạnh lùng nhìn cô. 
 
"Cảm... cảm ơn chủ nhân." 
 
Tại sao cô phải cảm ơn cậu, tất cả đều là cậu gây ra cơ mà. 
 
Trên người chàng trai không mặc quần áo, cô quỳ gối giữa hai chân cậu, bụng lớn và cái vú rủ xuống, thật sự giống như mang thai. 
 
Bởi vì không ăn uống và không có đầy đủ dinh dưỡng, vú của cô đã chẳng căng nổi. 
 
Nhìn gậy thịt dựng thẳng kia, cô run rẩy mở môi, mệt mỏi thè lưỡi, uể oải liếm láp quy đầu. 
 
Hà Trạch Thành nhíu lông mày, trực tiếp ngồi dậy, bóp vú cô một cái: "Đây là thái độ hầu hạ chủ nhân của em?" 
 
Sắc mặt cậu bỗng trở nên tức tối, Lâm Ấm vội ra sức liếm láp. 

 
"Xin... xin lỗi chủ nhân! Nô lệ đói quá... nô lệ không còn sức nữa." 
 
"Chát" Một cái tát lên vú cô. 
 
"Đã đói bụng còn không ra sức liếm cho tôi! Chẳng lẽ em không muốn ăn cơm sao?" 
 
"Nô lệ muốn... nô lệ liếm bây giờ!" Cô há to miệng để gậy thịt thật dài đâm vào trong miệng, dùng cái lưỡi ướt át liếm láp. 
 
Gậy thịt một ngày không sung sướng, lúc này bị khoang miệng ấm áp bao bọc, dễ chịu khiến cậu ngửa đầu thở dài. 
 
Lâm Ấm thấy thế thì chuyển động đầu lên xuống, chỉ tiếc không thể để gậy thịt của cậu đâm vào trong thực quản, để cậu mau chóng bắn ra. 
 
Đói quá! 
 
Cô thật sự đói quá! 
 
Cái gì cũng được, mau cho cô ăn! 
 
Cô ra sức khiến Hà Trạch Thành hài lòng vô cùng, cũng không túm đầu cô nữa, cứ hưởng thụ sự cố gắng gắng phục vụ của cô như vậy. 
 
Giống như một nô lệ tình dục không có tôn nghiêm, ở dưới thân cậu cầu hoan. 
 
Mỗi ngày chỉ có thể ăn tinh dịch cậu mà sống sót, không có cậu thì không sống nổi! 
 
Hà Trạch Thành híp mắt, sờ đầu của cô. 
 
Lâm Ấm quả thực chấn động. 
 
Sức lực của cậu rất nhẹ, tựa như đang vuốt ve một con cún nghe lời, ban thưởng cho cô. 

 
Biết rõ là ban thưởng nhục nhã, trong lòng cô lại xấu hổ mừng rỡ không thôi, không để ý tới gì khác, chỉ có thể hạ thấp cổ họng mình để gậy thịt của cậu đâm sâu hơn. 
 
Bất luận trừng phạt lớn bao nhiêu, chỉ cần cho cô chút ngon ngọt là cô có thể không biết liêm sỉ, ngoáy mông cầu hoan. 
 
Đôi môi đỏ cong lên một độ cong tà ác. 
 
Đây mới là hiệu quả cậu muốn. 
 
Mục đích cậu muốn cũng sắp đạt được rồi. 
 
Thúc vào hơn trăm cái, cậu rên lên một tiếng, bắn hết tinh dịch đậm đặc vào trong miệng của cô. 
 
"Ực...ực..." Cô thở không ra hơi, nuốt tinh dịch của cậu, như một món ăn rất ngon, nuốt vào một ngụm là cô vội vã ăn ngay. 
 
Đối với cô mà nói, đây là món ăn đầu tiên sau hai ngày đói bụng. 
 
Ăn ngon... 
 
Ăn hết toàn bộ! Chỉ cần có thể no, thì chính là đồ ăn của cô!



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận