Hoắc Tư Tước sắc mặt tái nhợt, tâm tình thay đổi nhanh đến mức có thể nhìn thấy mặt hắn như đang đóng băng!
“Ai bảo cô lại tới đây? Ôn Hủ Hủ, lá gan của cô càng lúc càng lớn nhỉ?”
“Không không không, Hoắc tổng, không phải lá gan của tôi lớn, mà là tôi muốn làm tròn trách nhiệm của mình mà thôi.
Anh nhìn anh xem, tối hôm qua sau khi tôi châm cứu cho anh, anh liền ngủ rất ngon.
Nhưng mà, anh châm hai mũi này vẫn chưa được, anh phải điều trị bằng thuốc nữa, anh xem tôi đã lấy hết thuốc tới rồi.”
Ôn Hủ Hủ đem túi thuốc quơ quơ trước mặt người đàn ông này.
Hoắc Tư Tước nhìn thấy hành động này của cô sắc mặt càng thêm khó coi!
“Không cần!”
“A? Tại sao không? Hoắc Tư Tước, anh hiện là bệnh nhân của tôi và tôi là bác sĩ của anh, anh phải nghe lời tôi!"
Ôn Hủ Hủ căn bản là không cho hắn cơ hội cự tuyệt, trực tiếp cầm lấy tay của hắn ở ngay cửa lớn bắt mạch cho hắn.
Trán Hoắc Tư Tước gân xanh giật giật, trong chốc lát, theo phản xạ có điều kiện hắn sẽ ném người phụ nữ này ra ngoài.
Thế nhưng, khi hắn buông mắt xuống, phát hiện cô đã bình tĩnh trở lại, cặp mắt trong vắt như hồ nước kia, dưới ánh nắng ban mai lấp lánh kim quang, lộ ra vẻ mặt đang chăm chú lắng nghe, làm hắn không thể nào nhúc nhích được.
Đó là biểu hiện chỉ có khi bác sĩ chẩn đoán cho bệnh nhân.
“Chà, đại khái giống như tôi nghĩ, vẫn còn ứ đọng nhưng không sao cả.
Tôi kê đơn thuốc này anh uống đủ một tuần, bệnh của anh sẽ khá hơn rất nhiều.”
Ôn Hủ Hủ buông lỏng ngón tay, rất nghiêm túc đem kết quả chẩn đoán của mình nói cho hắn biết.
Vẻ mặt Hoắc Tư Tước đã bình tĩnh nhưng vẫn không có cảm xúc gì, sau đó rút tay về,đưa mắt nhìn qua túi thuốc trên tay cô.
“Vậy cô đem nó đưa cho người giúp việc là được rồi.”
“A...!"Ôn Hủ Hủ ngây người," Vậy...!vậy không được, thuốc này tôi phải tự mình sắc, tôi sợ bọn họ sẽ nấu hỏng mất.”
“Cô cảm thấy người giúp việc trong nhà Hoắc Tư Tước tôi dùng mười mấy năm đều là vật trang trí sao? Ôn Hủ Hủ, cô thật sự coi tôi là đứa trẻ ba tuổi sao? Cô cho rằng tôi không biết ý đồ của cô?”
“……”
Chỉ một câu đơn giản như vậy đã hoàn toàn nói trúng tim đen của cô!
Cô biết cô không thể gạt được người đàn ông này, hắn quá thông minh, bất luận cô có dùng thủ đoạn như thế nào, hắn đều sẽ nhìn ra được.
“Đúng, tôi thừa nhận tôi chỉ muốn nhân cơ hội này để gặp con trai mình.
Tôi là mẹ nó, muốn gặp nó cũng không phạm pháp đúng không? Mà cho dù nói đến pháp luật, vợ chồng sau khi ly hôn đều quy định có thể gặp con, tại sao tôi không thể? Tôi cũng thật sự đang giúp anh chữa bệnh, anh làm ngơ một lần có sao đâu, tại sao lại không thể?"
Cuối cùng, cô cũng ngẩng đầu lên nhìn, trong đôi mắt xinh đẹp nổi lên một tầng sương mù mông lung, hai mắt cô đỏ lên nhìn về phía hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp, đem tất cả đều là ủy khuất và khổ sở nói ra.
Hoắc Tư Tước giật mình.
Vào thời khắc này, trong đầu của hắn đột nhiên hiện ra hình ảnh cô ở trên thuyền vì để hắn tin rằng con trai bị ngược đãi mà cầm mảnh thủy tinh dứt khoát tự đâm về phía mình.
Đúng vậy, cho dù cô có sai về mọi mặt nhưng không thể phủ nhận cô quả thật rất yêu con.
Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng rời đi.
Tiểu Lâm trốn ở cách đó không xa thấy được, lúc đi ra ngoài lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Ôn Hủ Hủ.
Làm tốt lắm!
——
Thế là Ôn Hủ Hủ được phép ở lại, lập tức cô kích động đem túi thuốc vào trong phòng bếp chuẩn bị xong liền chạy lên lầu tìm con trai.
“Dận Dận? Dận Dận?”
“Cậu chủ còn chưa dậy đâu, ông chủ cho cô ở lại là sắc thuốc cho ông chủ, chứ không phải cho cô quấy rầy cậu chủ!"
Vẫn là người giúp việc đáng ghét kia, sau khi nhìn thấy Ôn Hủ Hủ gọi Hoắc Dận, lại tức giận ngăn cản.
Ôn Hủ Hủ mặc kệ cô ta!
Cô đã được Hoắc Tư Tước cho phép, cô muốn đi tìm con trai của cô đều có thể quang minh chính đại đi, không cần để ý tới con ruồi này?
Ôn Hủ Hủ thấy cậu bé còn chưa dậy, liền đi xuống phòng bếp làm một phần bữa sáng tinh xảo cho cậu, sau đó bưng lên lầu hai.
Dựa vào trí nhớ tối hôm qua tìm được căn phòng cậu bé ở.
“Cốc cốc cốc......”
"Dận Dận, dì là dì Nancy, con dậy chưa, dì làm cho con bữa sáng rất ngon, có bánh rán khoai tây nghiền, còn có tôm bóc vỏ, còn có trứng ốp la sốt cà chua, con thích không?"
Ôn Hủ Hủ tìm được gian phòng này, nhẹ nhàng gõ một cái, ôn hòa gọi cậu bé bên trong.
Nhưng mà cô liên tiếp kêu vài tiếng, bên trong vẫn không có động tĩnh, chuyện gì xảy ra? Cậu bé còn chưa dậy sao?
Ôn Hủ Hủ chuẩn bị đẩy cửa đi vào.
Nhưng đúng lúc này, ở trong hành lang một cái bóng nho nhỏ thình lình xuất hiện.
“Dì ở chỗ này làm gì? Ai cho dì lên?!
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ bị tiếng của cậu dọa nhảy dựng lên, lập tức quay đầu sang một bên, lúc này mới phát hiện con trai không ở trong phòng, mà là ở bên ngoài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...