Đôi mắt Điền Yên dần dần đỏ hoe, chóp mũi mượt mà được phủ một lớp phấn hồng.
Ngón tay cô nắm chặt trước người, đào ra dấu trăng lưỡi liềm trên tay.
Cô đang mang một chiếc thắt lưng treo màu trắng, mặc quần iean, giống như một bông hoa nhài trắng tinh khiết,
“Tôi không muốn chết……”
“Chà, đây là lời nói thật nhỉ.”
“Lão đại ”
Phó Hách Thanh đẩy cánh cửa hé mở, một tay kéo một nam thanh niên từ bên ngoài vào, theo sau là Nham Oanh.
Cậu ta ta đút hai tay vào túi, nhìn người phụ nữ bên tɾong với ánh mắt tò mò.
Tay của người đàn ông bị trói sau lưng, mặt mũi bầm dập, mắt bị đánh sưng lớn nhỏ không đồng nhất, khóe miệng chảy máu
Để ngăn anh ta đem máu vào căn hộ, Phó Hách Thanh còn đặc biệt lau chùi cho anh ta trước khi bước vào, bên phải gương mặt bị xoa xoa tất cả đều là vết máu
Anh ta chật vật cúi người xuống, bị kéo vào tɾong.
Khi anh ta ngẩng đầu lên, tɾong con ngươi của Điền Yên hiện lên một sự run rẩy không dễ phát hiện.
Lý Hanh, một đồng nghiệp mới nhập chức ba tháng trước, bọn họ còn từng chào hỏi qua ở tiệc chào mừng.
Hiển nhiên, Lý Hanh cũng nhận ra cô, nhưng ánh mắt anh ta chỉ lướt nhanh qua phía cô.
Anh ta bị ném vào phòng khách, đầu gối bị nện xuống, kiệt sức quỳ trên mặt đất, cúi xuống thở hổn hển.
“Người này không có tin tức hữu dụng͟͟ nào, hắn mới gia nhập Ngân Quang Đường ba tháng trước, súng ống đạn dược tàng trữ nơi nào cũng không biết, hắn tin tưởng chắc chắn ở đó không có người nằm vùng.”
Bàng Kinh Phú cười đến run vai, tiếng cười quái dị khiến lông tơ của người khác dựng đứng.
“Bản thân hắn không phải là người nằm vùng sao? Đương nhiên hắn cảm thấy mình không nằm vùng rồi.”
“Tôi không phải, tôi không phải ”
Lý Hanh hoảng loạn lắc đầu “Anh ơi, tôi rất cần tiền nên mới gia nhập Ngân Quang Đường, mỗi tháng họ cho tôi hai vạn tiền lương Tôi còn nuôi con gái nhỏ, bọn họ kêu tôi làm gì thì tôi làm cái đó.
Tôi tuyệt đối không có làm phản ”
Phó Hách Thanh “Hắn không nói dối, đúng là hắn có một cô con gái năm tuổi, tiền lương cũng xác thật là hai vạn.”
Bàng Kinh Phú phụ họa gật đầu, hỏi anh ta “Tiền lương nằm vùng của anh đãi ngộ thế nào? Mỗi tháng có được hai vạn không?”
Mặt Lý Hanh trở nên tái nhợt, trên trán anh ta lấm tấm mồ hôi, anh ta sợ hãi “Tôi thật sự không phải là nằm vùng, tôi thật sự không phải Xin hãy tin tôi ”
Bàng Kinh Phú ném điếu thuốc đang cháy trên tay xuống bàn.
“Vừa vặn ở đây có người nói chỉ muốn đi ra ngoài.
Nếu anh thành khẩn hơn, vậy thì làm gương cho cô ta, dạy cô ta cách cầu xin tha thứ đi.”
Lý Hanh chân tay luống cuống nhìn người phụ nữ bên cạn mình, người phụ nữ ngơ ngác nhìn về phía anh ta.
Môi anh ta khẽ run như muốn nói điều gì đó, nhưng lại hoảng sợ đến mức không biết phải làm sao.
Bàng Kinh Phú cười dữ tợn, vẻ mặt điềm tĩnh và tao nhã vừa rồi của anh đột nhiên trở nên hung dữ và đáng sợ.
“Không biết cầu xin sao? Dập đầu đi Còn cần ông đây dạy đúng không?”
Lý Hanh vội vàng cúi đầu đập đầu xuống đất, hai tay chắp sau lưng, anh ta không khống chế được thăng bằng, khuôn mặt gần như chạm đất.
“Làm ơn, làm ơn, làm ơn đừng giết tôi, tôi thật không phải nằm vùng, làm ơn ”
Bàng Kinh Phú ngả người ra sau, ngẩng đầu lên thở dài.
Cổ áo mở ra để lộ xương quai xanh, phớt lờ người đàn ông đang không ngừng dập đầu dưới chân mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...