Vô Tình Phát Hiện Cô Nằm Vùng


“Làm ơn, làm ơn hãy tin tôi ”

Bàng Kinh Phú ngồi thẳng dậy, mở ngăn kéo và lấy ra một khẩu súng.

Trên trán Lý Hanh vừa chạm đất liền bị một vật cứng đè xuống, không thể ngẩng đầu lên được nữa.

Đồng tử của anh ta co lại thành một đường mỏng, vẻ mặt lộ ra vẻ sợ hãi khó tả.

“Làm ơn...!làm ơn...!làm ơn làm ơn làm ơn…”

Khẩu súng dời đi, anh ta hậm hực chiếc gối ôm lại được đặt sau gáy anh ta.

Bằng..

Bộ phận giảm thanh làm giảm âm lượng của tiếng súng, viên đạn xuyên qua gối và đi thẳng vào hộp sọ của anh ta.

Một vũng máu lớn bắn tung tóe trên mặt đất như một bông hoa máu nổ tung về phía Bàng Kinh Phú.

Máu bị gối chặn lại, không phun lên mặt người đàn ông.

Nham Oanh nhìn vũng máu trên mặt đất, trợn mắt há hốc mồm, Phó Hách Thanh cũng ngây ngẩn cả người.

Bàng Kinh Phú có thói quen sach sẽ quái dị, anh không bao giờ để ngôi nhà của mình bị ô nhiễm bởi những thứ bẩn thỉu chứ đừng nói đến việc giết người tɾong nhà.


Điền Yên kinh hãi ngã xuống đất, những ngón chân trắng nõn mềm mại lấm tấm những giọt máu

Bàng Kinh Phú lấy khẩu súng đi.

Khi chiếc gối rơi xuống, cơ thể của Lý Hanh nghiêng sang bên trái, chết không nhắm mắt, không có tiêu cự mà trừng mắt nhìn Điền Yên.

Một khẩu súng lục vừa giết chết Lý Hanh bị ném tới trước mặt Điền Yên.

“Đến lượt cô.”

Bàng Kinh Phú nghiêng đầu, bắt chéo chân, khoanh tay lên chỗ tựa lưng sau ghế sô pha, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô như đang muốn hỏi cô muốn ăn gì.

“Cô tự mình động thủ, hay để tôi đích thân xử lý cô đây.”

Điền Yên gọi cảnh sát chỉ để làm cho tính cách ngây thơ và vô hại của cô ổn định hơn, phản ứng của một người bình thường như cô là nên gọi cảnh sát không sai.

Nhưng cô đã quên mất Bàng Kinh Phú không phải người bình thường.

Anh cũng lười quan sát người thường, tất cả những gì anh muốn làm chỉ là giải quyết những thứ anh không hài lòng.

Những ý nghĩ hối hận không ngừng hiện lên tɾong đầu Điền Yên, nếu cô không gọi cảnh sát thì có lẽ Lý Hanh đã không chết.

Ít nhất...!Anh ấy sẽ không chết vì sai lầm mà cô đã mắc phải.


“Nhanh lên, tôi không có nhiều kiên nhẫn chờ cô.

Cô hẳn nên cảm thấy vinh dự khi là người đầu tiên để tôi nhìn thấy máu trên lãnh thổ của mình.”

Bàng Kinh Phú chỉ vào xác chết dưới chân, ngón trỏ di chuyển lên xuống “Hắn, vì cô mà chết.”

Đôi môi không còn chút máu của Điền Yên run rẩy, tɾong mắt tràn đầy hoảng sợ và không thể tin được.

“Như thế nào, cảm thấy tự trách? Vậy thì nhanh đi xuống cùng hắn đi ”

Bàng Kinh Phú nhếch khóe miệng khinh thường, lúm đồng tiền thấp thoáng khóe môi đầy vẻ mỉa mai.

Anh cầm hộp thuốc lá lên, lấy ra một điếu thuốc.

Đầu ngón tay của Điền Yên run rẩy, uốn cong khi cô nhặt khẩu súng từ dưới đất lên.

Nhưng nó run rẩy không thể kiểm soát, cổ tay cô yếu đến mức giống như không thể nhấc nổi khẩu súng nặng̝.

Cô giữ cả hai tay giơ lên

trên, ngón trỏ ấn vào cò súng, ngón trỏ còn lại ấn vào mặt giáp, họng súng nhắm thẳng vào đầu người đàn ông.

“Bỏ súng xuống ”

Phó Hách Thanh giận dữ gầm lên, anh ta nhanh chóng rút súng ra chĩa vào cô.

Nham Oanh hoang mang rối loạn cũng rút súng từ sau lưng ra, phát ra âm thanh nạp đạn giòn giã.

Bàng Kinh Phú dừng châm thuốc.

Anh cắn điếu thuốc, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn sang bên trái, ánh lên vẻ khinh thường như đang nhìn một con kiến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận