Chu Tuế Tuế không chút suy nghĩ mà cự tuyệt anh, ngay cả vùng kín cũng không kịp lau mà kéo quần lên và tránh xa anh.
Hứa Cận vẫn đang cười đắc ý, lấy khăn giấy trong túi ra: “Cậu có chắc là không muốn lau không?”
Có lúc, Chu Tuế Tuế thật sự không thể hiểu anh là hạng người gì.
Anh rõ ràng là một chàng trai hư hỏng, có tiếng xấu ở trường, nhưng trong một vài chuyện nhỏ, còn tỉ mỉ hơn bất kì ai khác.
Ví dụ, anh có thể tự giặt quần áo, giúp cô sấy tóc, mua trà thảo mộc cho cô, và bây giờ anh mang theo khăn giấy bên mình, ngồi xổm trên mặt đất để dọn dẹp những dấu vết do sự bốc đồng của họ để lại.
Có người chàng trai hư hỏng mà tỉ mỉ như vậy sao?
Chu Tuế Tuế nghĩ đến vấn đề này nguyên một buổi chiều, tốc độ làm bài thi cũng chậm hơn so với bình thường nửa tiếng.
Dĩ nhiên không chỉ là bởi vì nghĩ đến Hứa cận mà phân tâm, phần nhiều là bởi vì đau răng.
Ly trà thảo mộc kia đã uống hết rồi, tại sao vẫn còn đau răng vậy nè!
Hôm nay người cảm thấy đau không chỉ có Chu Tuế Tuế, Hứa Cận cũng đau.
Anh bị Chu Tuế Tuế cắn nát ngón trỏ nên mới đau.
Nguyên một buổi chiều, anh vẫn ở chỗ đó, ngây người nhìn chỗ bị cô cắn nát, thỉnh thoảng sẽ cười như kẻ ngốc, dọa sợ Phì Tử đứng trước mặt anh.
Phì Tử mang tới một hộp băng cá nhân: “Anh Cận, em đã mua cho anh băng cá nhân này, anh xử lí nó chút đi.
”
Cuối cùng là ai mà ghê vậy, lại có thể làm anh Cận của chúng ta bị thương, hai ngày này đâu có hẹn đánh nhau với ai đâu?
Hứa Cận không cầm lấy hộp băng cá nhân, ngược lại còn khoe với cậu: “Vết thương này tôi cầu cũng không được, mấy cậu không hiểu được đâu.
”
!
Chu Tuế Tuế đã chịu đựng hai ngày rồi, răng vẫn còn rất đau, căn bản là không thể đến lớp, chỉ có thể xin nghỉ để đi khám bác sĩ.
Bác sĩ cho cô đi chụp X quang, rất nhanh đã có kết quả: Bị mọc răng khôn không đúng chỗ.
Tóm lại chính là mọc sai chỗ, phải nhổ hết.
Đối với việc nhổ răng này, Chu Tuế Tuế không dám, nhổ răng không phải cũng giống như bẻ gãy xương sao? Đau quá!
Hứa Cận thấy mặt Chu Tuế Tuế sưng mấy ngày không ăn được gì nên không thể không dùng đến những biện pháp cưỡng chế.
“Hôm nay cô phải đi, không đi cũng phải đi!”
Cuối tuần, Hứa Cận kéo Chu Tuế Tuế đến phòng khám nha khoa, ở cửa, hai người vẫn đang lôi kéo nhau.
“Hứa Cận, việc nhổ răng là việc riêng của tôi, tôi không muốn đi.
” Cũng đến cửa rồi, Chu Tuế Tuế vẫn đang cố gắng giãy giụa.
Nhưng Hứa Cẩn không hề mềm lòng với cô lúc này.
“Chu Tuế Tuế, nếu cô sợ nhổ răng một mình, hoặc vì không có ai chăm sóc cô sau khi nhổ răng, đừng lo lắng, tôi có thể đi cùng và chăm sóc cho cô!”
Tuy cô chỉ thuận miệng mà nói ra một lần, nhưng Hứa Cận đã nghe thấy.
Bởi vì không muốn khi hết thuốc mê, tỉnh dậy chỉ có một mình ở bệnh viện, nên cô mới chần chừ như vậy, tính đợi mẹ trở về mới đi nhổ răng.
Thật ra hoàn toàn không cần phải vậy, anh có thể đưa cô đi.
Hơn nữa, nếu Chu Tuế Tuế biết rằng sau khi mẹ trở về vẫn sẽ làm việc này với cô, thì hôm nay cô sẽ không còn nghĩ như vậy.
“Phiền phức.
”
Hứa Cận không còn kiên nhẫn nữa, cúi người xuống bế cô lên, trực tiếp đưa đến trước mặt bác sĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...