Cô và Bạch Thư Hân cùng một phòng, nghỉ ngơi sắp xếp xong thì đi ăn cơm.
Đã gần chạng vạng, sau khi ăn xong liền bố trí đi ngâm suối nước nóng, giải tỏa mệt mỏi của việc đi xe đến quá trưa.
Sau khi ăn xong, bọn họ đi tới suối nước nóng, bên trong hơi nóng hừng hực, mỗi một bể tắm đều được hình thành tự nhiên, tảng đá ở giữa là ngăn cách, mặt trên có bình phong.
Chủ quán đã chuẩn bị áo tắm dài, các cô thay đồ xong liền ùm ùm nhảy xuống.
Chủ quán còn chuẩn bị cả rượu trái cây, có một ít mùi rượu, nhưng vị ngọt của quá nhiều hơn, cô không nhịn được đã uống một ít.
Phụ nữ ở cùng nhau thì tương đối nhiều chuyện để nói, mười mấy cô gái ở bộ phận tài vụ líu ríu nghị luận sôi nổi.
"Trời ơi, đây chính là boss lớn! So với trên phim truyền hình còn tốt hơn.
nhiều! Cứ ngồi ở ghế trước xe buýt, đẹp trai mù mắt!"
"Nếu có thể gả cho anh ấy thì tốt, chắc chắn là rất hạnh phúc! Cô xem tổng giám đốc vừa đẹp trai vừa giàu có, người có thể xứng với anh ấy có thể đếm được trên đầu ngón tay! Con gái nhà phú quý ở Kinh Đô cũng không ít, chắc chắn tổng giám đốc có thể chọn được ý trung nhân, các cô không cần vô giúp vui đâu!"
"Cũng chưa chắc, ngộ nhỡ tổng giám đốc thích cô bé lọ lem thì sao?"
"Thích cô bé lọ lem nghèo ngực phẳng như cô à?"
Mấy người chơi đùa ầm ĩ.
Hứa Minh Tâm lặng lẽ tránh ở một bên, cúi mặt nhìn bản thân mình, cô thầm
thở dài.
Tức thật!
Tại sao đàn ông không thích kiểu như mình nhỉ?
Bạch Thư Hân bơi qua, nói: "Đừng nhìn nữa, có nhìn nữa thì nó cũng không
biến to đâu."
"Tại sao đàn ông không thích kiểu như tớ?"
>
"Phỏng chừng là sợ...!cậu dinh dưỡng không đầy đủ, ảnh hưởng đến thế hệ sau!" Bạch Thư Hân suy nghĩ một lúc, nói.
"Vậy có phải là tớ tiêu rồi không?"
"Cậu còn nhỏ, vẫn còn cơ hội."
Câu này của Bạch Thư Hân làm cô được an ủi hơn nhiều.
Vẫn còn cơ hội thì tốt, xem ra vẫn phải uống nhiều canh đu đủ, không được dừng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng mọi người đều đã đi hết, Bạch Thư Hân cũng không chịu được nữa đi trước.
Chỉ có Hứa Minh Tâm vẫn thoải mái ghé người ở bên trong, không nỡ nhúc nhích.
Cô đã uống một ít rượu, khắp người đều đang bốc lên khí nóng, cô cảm giác lỗ chân lông toàn thân đã mở ra hết rồi.
Cô ghé vào tảng đá giáp ranh, hai má nóng hầm hập dán lên mặt đá lạnh, cực kỳ dễ chịu.
Cô cảm giác mình sắp bị ngấm nước rồi, nhưng lại không nỡ đi ra, cô chỉ có thể dùng cách này hạ nhiệt độ.
Nếu lúc này, có một khối băng tới thì tốt!
Đúng lúc này, cô nhận thấy hình như trước mặt có người đến.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt, lại nhìn thấy một dáng người.
Chẳng mấy chốc, người đó lại gần, cô mới nhìn thấy rõ dung mạo của đối phương.
Đại đại đại đại...!đại soái ca!
"Minh Tâm, em uống rượu à?"
Cố Gia Huy thấy cô chậm chạp chưa về, cho nên đến tìm thì trông thấy Hứa Minh Tâm như một con báo biển phúc hậu, ghé vào bờ ao.
Vừa đi vào, anh đã ngửi thấy hương rượu nhàn nhạt, sau đó lại nhìn bình rượu lăn
.