Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn!


"Em muốn à?"
"Thế là không phải, tôi chỉ muốn biết tình tiết trong phim truyền hình có phải là thật không? Hay là gạt người?"
"Lần sau tôi đưa em đi xem, em sẽ biết thôi."
"Thật sao? Được được!" Hứa Minh Tâm kích động nói.

"Ngày mai tập đoàn tổ chức đi du lịch, tôi đưa người ở bộ phận tài vụ đi cùng, em cũng đi cùng đi.

Bên phía trường học, tôi sẽ xin nghỉ giúp em.

Dù sao thì môn của em vẫn toàn là tôi phụ đạo."
"Du lịch á? Cái này không tốt đâu, bên ngoài anh và tôi cũng không có liên quan cụ thể, rất nhiều người nghĩ anh chỉ là trưởng bối của tôi mà thôi, tôi đi cùng...!thích hợp sao?"
Cô gãi đầu, mặt chau mày ủ nói.

Áp lực lớn a!
Có một vị hôn phu vừa đẹp trai vừa giàu có, áp lực lớn rồi!
Bây giờ cô chẳng muốn công khai quan hệ của mình và Cố Gia Huy tí nào, cô sợ bị những người phụ nữ kia ăn sống nuốt tươi.

Cố Gia Huy nhéo cái mũi của cô, cười nhẹ nói: "Lần này có thể dẫn người nhà theo, em đi cùng Bạch Thư Hân là được."
Anh cố ý chọn bộ phận tài vụ, lần này mở rộng điều kiện, đến cả thực tập sinh cũng đưa đi cùng.


Chính là vì có thể để cô nhóc này đi cùng.

Hứa Minh Tâm vừa nghe thấy Bạch Thư Hân cũng đi, cô lập tức hưng phấn, gật đầu lia lịa.

Ngày hôm sau, Hứa Minh Tâm đóng gói hành lý, chờ xuất phát.

Cô phải tụ họp với Bạch Thư Hân trước, lần này địa điểm là suối nước nóng Hương Sơn, còn có thể leo núi, cũng có thể ngâm nước nóng ở chân núi.

Cô ở Kinh Đô lâu như vậy, cô cũng chưa từng nghe nói là còn có chỗ tốt như thế, đúng là quê mùa rồi.

Bây giờ là tháng mười, thời tiết còn là mùa thu lá phong đỏ, nghe nói trên núi có một rừng phòng lớn, lúc gió thổi qua cực kỳ đẹp.

Cô lên baidu tra thông tin, nói chỗ đó là thánh địa tình yêu, không biết có bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ đã nắm tay nhau thành công ở đó, bên nhau trọn đời, còn có không ít người tới đó còn quay lại với nhau, cho nên trên cây phong đã treo đầy thẻ ước nguyện.

Lúc Cô và Bạch Thư Hân ngồi lên xe buýt, hai người hưng phấn không thôi, cực kỳ mong chờ về chuyến đi Hương Sơn này.

Hơn nữa, lần này đi bốn ngày, có thể chơi đùa thỏa thích.

Bạch Thư Hân nhìn thấy gương mặt kích động của cô, liền biết cô nhóc này đã bị Cố Gia Huy ăn đến gắt gao.

"Tớ nói Hứa Minh Tâm này, Cố Gia Huy lừa câu chuyện lớn như vậy mà cậu cứ bỏ qua như thế hả?"

"Không thì sao?"
Hứa Minh Tâm chớp mắt, nhìn cô ấy với ánh mắt nghi hoặc.

"Không có gì, vậy cũng tốt, giá cho một cao phú soái, nháy mắt bước lên đỉnh nhân sinh rồi."
"Thư Hân, đột nhiên tớ trở thành phố bà, tớ vẫn hơi không thích ứng!".

"Thế thì cậu muốn tớ mượn cậu chút tiền tiêu vặt, thích ứng một chút sao?"
"Trong tay tớ có ba ngàn tệ, gom góp lúc đi làm, cậu muốn không?" Cô tưởng là thật.

"Qủy nghèo!"
"Ba ngàn tệ, đã là nhiều rồi đấy được không hả! Lần này tớ cũng mang theo đấy, tớ phải ăn uống vui chơi thỏa thích, không thể cô phụ cơ hội hiếm có này! Lát nữa cậu muốn ăn gì, nói với tớ, tớ mua cho cậu!"
Hứa Minh Tâm vỗ ngực nói, lộ ra vẻ khí phách cao ngất.

Bạch Thư Hân dở khóc dở cười, từ tận đáy lòng cô ấy hy vọng Hứa Minh Tâm hạnh phúc, tuyệt đối đừng bị tổn thương.

Trái tim cô thuần khiết như vậy, một khi bị tổn thương thì sẽ xuất hiện vết rách.

Cho dù sau này có tốt lên, nhưng vết thương lại mãi mãi không xóa đi được.

Trưởng thành cố nhiên là một chuyện tốt, nhưng cái giá phải trả lại không phải ai cũng có thể đòi.

Rất nhanh, chiếc xe dừng ở chân núi Hương Sơn.

Bọn họ đi vào khu dân cư đặc biệt.

Căn phòng rất sạch sẽ, vả lại có trồng một cây mộc hương, chẳng trách lại gọi là Hương Sơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận