"Cứ bình tĩnh đi, mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết ổn thỏa"
______________
"Park Chaeyoung chư..chưa về, con nhớ em ấy" Lisa đang trong bộ dạng giống con nít cứ thế mà bám lấy ba, Jennie rợn người chạy đi mất tăm.
Nếu như Lisa bình thường thì sẽ không bao giờ gặp trường hợp này, đương nhiên là ngoại trừ nhân cách giống trẻ con này.
"Được rồi chắc con bé đang mua đồ ăn cho con đó"
Bảo một người ngốc không kém nhân cách hiện tại của Lisa đang mua đồ ăn là một điều gì đó hết sức không thể, có khi Chaeyoung vẫn còn đang lạnh cóng, gối người lại một nơi nào đó.
"Thiệt sao? Không biết Chaeyoungie sẽ mua gì nhỉ?" Lisa trở về phòng mình mang tương tư về Chaeyoung, anh Manoban sau khi Lisa rời đi thì hoảng cả lên. Vẫn chưa tìm thấy Park Chaeyoung, lục tung mọi ngóc ngách nhưng vẫn chưa thấy.
"Chết tiệt, Jennie à con đâu rồi?"
"Con đây"
"Không tìm thấy Chaeyoung, phải làm sao?" Anh Manoban với gương mặt phức tạp nhìn Jennie, nó cũng không biết phải làm như thế nào.
"Hay là tìm ở mấy đường hẻm đi" Jennie ra sáng kiến mới, hình như những vệ sĩ này vẫn chưa tìm ở mấy đường hẻm nhỏ vì đường đi khá là khó.
"Bảo đi tìm mọi ngóc ngách chứ không phải chỉ tìm đường lớn!"
_____________
Vốn dĩ chịu tìm kiếm một lát thì sẽ tìm ra, nhưng những tên vệ sĩ này lại không có kiên nhẫn làm như thế. Nếu để anh Manoban biết được chuyện này thì họ chỉ có thể là toi đời, Chaeyoung hiện giờ đang co gối ở một con hẻm lạ.
Một con hẻm tối tăm, một chút nữa thì lại nghe tiếng cười khúc khích và ngửi được mùi khói thuốc nồng nặc.
Còn có thể nghe thấy tiếng bước chân của vài người đang đi đến gần em, Park Chaeyoung thì vẫn cứ co gối trốn ở một góc, một người đàn ông phát hiện ra em. Đột nhiên lại ân cần ngồi xuống xoa đầu em, sau đó vuốt nhẹ lưng em.
Park Chaeyoung không cẩn thận cứ ngỡ đây là Lisa phiên bản nhẹ nhàng hơn, nhưng mùi hương chắc chắn là không phải.
"Ở đây lạnh lắm, em có muốn cùng tôi vào trong nhà không?" Người đàn ông với giọng trầm ấm, những câu nói thốt ra lại vô cùng ấm áp. Chaeyoung vì hít phải nhiều khói thuốc nên đã ho vài cái.
"Tụi bây đừng hút thuốc nữa, ra chỗ khác mà hút" Người đàn ông đó cau mày nhìn đám đàn em, một câu ra lệnh của hắn, sau một vài giây họ đã đi mất, chỉ còn lại hắn và Chaeyoung.
"Đi với tôi nhé?"
Chaeyoung rõ ràng là khóc đến nơi nhưng hắn ta vẫn không tha cho em, Chaeyoung cũng không nói gì cả, là vì thời tiết quá lạnh. Nếu không đi với hắn thì chỉ có con đường chết mà thôi.
"Được rồi ngoan lắm, em ngồi đó chờ tôi một chút, tôi lấy nước ấm cho em" Hắn ta đi vào bếp, căn nhà này cũng rất rộng, nhìn là sẽ biết hắn là người rất giàu.
Hắn đi ra với cốc nước ấm, đặt lên tay Chaeyoung thì em lại đẩy ra. Nước của người lạ không được tùy tiện nhận lấy, đây là lời dặn dò của Lalisa và của bà.
"Sao thế? Nước ấm để giúp em tốt hơn"
Chaeyoung lúc này nhăn nhó gương mặt, hắn ta phì cười vì độ dễ thương của em, thôi thì cứ đặt ly nước ở đó rồi tính sau.
"Em tên gì ấy nhỉ?"
Không có tiếng đáp, chỉ có ánh mắt lia nơi này lia nơi khác của Chaeyoung, hắn nhàn nhã đi nơi này đến nơi khác. Bởi vì Chaeyoung không chịu trả lời nên đã khiến bầu không khí trở nên khó khăn hơn.
"Em ở đâu? Tôi đưa em về" Hắn ta quá bất lực với con người này, nên đành phải đưa em về rồi sau đó tiếp cận em bằng cách khác.
Chaeyoung như có hi vọng, đột nhiên lại vui vẻ chạy ra ngoài cửa. Hắn ta cũng đi theo em, nhưng cả hai đi được một lúc thì lại đứng lại. Chaeyoung lẩm bẩm gì đó trong miệng, tiếp tục đi nhưng con đường này lại dẫn ra một cây cầu.
Park Chaeyoung bất lực khóc lớn, hắn ta lại một lần nữa làm theo cách cũ để dỗ dành em. Nhưng có vẻ vẫn vậy, đành ẵm em lên đi tìm khách sạn ngẫu nhiên.
Đến nơi thì đã thấy vệ sĩ đứng xung quanh như là tìm kiếm, hắn ta thay đổi biểu cảm gương mặt lạnh nhạt rồi đặt em xuống.
"Ở bên này!"
Vệ sĩ nghe theo tiếng gọi thì liền chạy đến, thấy Chaeyoung đang ôm đầu co rút ở một bên, nhìn khắp nơi thì không thấy người đã hô to khi nãy. Thế là đưa Park Chaeyoung về và lập được công trong khi chẳng làm gì cả.
"Chaeyoungie...huhu..chị nhớ em" Lisa mếu máo khi thấy Chaeyoung bước vào phòng, nhưng có vẻ em đang nhìn chị với một ánh mắt khác thường.
Lisa không nhận ra, chạy đến ôm em rồi nhõng nhẽo với em. Park Chaeyoung cảm thấy rất lạ, khi nãy còn nói những câu làm tổn thương em, bây giờ lại ngọt ngào đến kì lạ.
"Tránh r..ra"
___________
End chap 20
Vote, comment please 🥺
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...