Chiết Oản cười rộ lên, tay nhẹ nhàng đặt lên đầu Tố Thiện, vuốt ve an ủi: "Chúng ta xuất thân thấp kém, kiến thức ít hơn người khác, vốn dĩ đã chậm hơn họ vài bước, không có gì phải tự trách."
Nàng lẩm bẩm như đang an ủi Tố Thiện, cũng như an ủi chính mình: "Đừng cảm thấy bản thân vụng về, chúng ta chỉ thiếu kinh nghiệm sống thôi."
Tống gia.
Hôm nay, tam thiếu phu nhân trở về nhà mẹ đẻ, không muốn quay lại phủ Anh Quốc công.
Nàng phái bà tử về báo tin.
Buổi tối, sau khi ăn một bữa no nê, cùng mẹ và tẩu tẩu oán giận Chiết Oản: "Nàng ta không có một chút gì giống như đại tẩu trước đây, nhìn qua thì yếu đuối, cũng chẳng có mưu mô gì.
Ta nghe nói ngay cả bà tử bên người nàng cũng có thể khi dễ nàng."
Lại lộ ra vẻ khinh thường: "Một đứa thứ nữ, lại là thứ nữ không được sủng ái, trước đây chắc gì đã được ăn nhân sâm, cho nên vừa gả đến đây liền bắt đầu làm bếp nấu cháo đậu xanh."
"Cứ như vậy, dựa vào cái gì ta phải đem hết thảy công sức mình làm lụng vất vả cho nàng ta? Ta cũng là con vợ cả đích tức, như thế nào lại không thể quản gia?"
Tống phu nhân nhíu mày: "Ta đã nói với con bao nhiêu lần, đừng gọi thứ nữ thứ nữ mãi.
Nếu là nhà rõ ràng, thứ nữ cũng được nuôi như đích nữ, sao lại để người ta dưỡng thành bộ dạng không phóng khoáng như vậy?"
Tống gia đại thiếu phu nhân mới vừa sinh con, tinh thần tuy có chút mệt mỏi, nhưng ngủ một ngày cũng không ngủ được, đơn giản nằm nghiêng trên giường, cười an ủi: "Mẹ cũng đừng nói muội muội, nàng ấy chỉ là chưa trải qua sự đời, chỉ hiểu biết về việc nội trợ."
Lại lôi kéo tam thiếu phu nhân nói: "Nguyệt Nương, nữ tử cả đời này, nếu chỉ muốn quanh quẩn với việc nhà, thì tầm nhìn sẽ bị giới hạn bởi những bức tường trong nhà.
Nhưng con là cô nương được nhà chúng ta nuôi dưỡng, từ nhỏ cũng là đi theo ca ca con đi ra ngoài du ngoạn ngắm nhìn núi non hùng vĩ, sông nước mênh mông.
Con không nên so đo với một người như Chiết thị."
"Con đã trải qua gì đâu? Có được cái gì đâu? Chỉ có chút quyền quản gia trước mắt thôi.
Trong cuộc sống, con cần thiết phải tranh giành, con lại không nhất thiết phải…”
Tam thiếu phu nhân mày nhíu lại: "Chẳng lẽ con mạnh mẽ hơn, gia thế tốt hơn nên nhượng bộ sao? Cọn không cần!"
Tống phu nhân tức giận đến mức muốn gõ đầu nàng: Con bé này không hiểu chuyện gì cả! Đại tẩu tẩu từ nhỏ nhìn con lớn lên, chẳng lẽ còn hại con sao? Con không nghe ta, còn có thể không nghe nàng?”
Tống gia đại thiếu phu nhân bất đắc dĩ giúp đỡ hòa hoãn:“Thôi, mẫu thân, nàng ấy còn nhỏ, đợi tuổi tác lớn hơn một chút, nhớ lại chuyện hôm nay, chính mình sẽ thấy buồn cười.”
"Ai tuổi trẻ thời điểm chưa làm qua việc ngốc đâu?"
Dù sao cũng là con gái mình, mắng mãi cũng không được, Tống phu nhân thở dài một tiếng: "Cũng không biết đến bao giờ mới có thể trưởng thành."
Tam thiếu phu nhân bất mãn: "Con đã gả chồng sinh con, Oánh Oánh và Thăng Thăng cũng đã ba tuổi rồi, còn chưa trưởng thành sao?"
Nàng sinh một đôi Long Phượng thai ba năm trước, rất hài lòng.
Nhắc đến con cái là lập tức hứng thú: "Hôm nay chúng còn tưởng đi theo con đến đây, con không cho phép.
Con mang bọn chúng về nhà, mẹ và tẩu tẩu sẽ không gặp được."
Tống đại thiếu phu nhân liền cười: "Còn nói không phải tính trẻ con, lớn thế rồi mà còn tranh sủng với con mình."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...