Vợ Kế


Có rất người khi thành công, giàu có liền khinh thường người đã từng cùng hoạn nạn với mình, không có ai tốt bụng như vậy.

Hắn không tiếp tục hỏi chuyện này nữa, mà nhớ đến chính mình đang lo lắng.

Việt Vương hiện giờ càng thêm lạnh nhạt với hắn.

Ly Hạc Xuân từ nhỏ cùng Việt Vương lớn lên, cùng nhau mặc chung một cái quần.

Nhưng hiện tại Việt Vương lại không thích hắn, nhìn thấy hắn cũng cau có.

Thật không biết hắn đã đắc tội gì với Việt Vương.

Chiết Oản tiếp tục giả vờ ngốc.

Hôm nay nhìn thấy di nương, vẫn là ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng.

Nàng hít một hơi thật sâu, sờ sờ trong tay áo khế bán mình của Tố Thiện mới cảm thấy an tâm hơn.

Chờ trở về phủ Anh Quốc công, nàng gọi Tố Thiện vào phòng, đóng kín cửa sổ, lấy khế bán mình nhét vào tay Tố Thiện.

Giọng nàng run run nói: "Ta muốn đến quan phủ để xóa nô tịch của ngươi, cho phép ngươi tư do."

Tố Thiện sợ tới mức ngã khuỵu trên mặt đất.

Chiết Oản cười đỡ nàng dậy, "Sao lại sợ như vậy, đây là chuyện đáng mừng mà."

Tố Thiện chưa từng nghĩ tới điều này! Nàng suýt khóc, "Cô nương, người còn chưa có nắm quyền quản gia, chúng ta hãy bàn chuyện này sau, hiện tại thời cơ chưa chín muồi..."


Chiết Oản cự tuyệt.

Nàng không muốn đợi thêm một khắc nào nữa.

Nàng phải làm ngay!

"Chờ đến khi nào mới xem như thời cơ chín muồi?"

Nàng nhìn Tố Thiện với vẻ mặt kiên định: "Ngươi đã nói, ta lấy lại khế bán mình của ngươi, ngươi sẽ đáp ứng ta một việc."

Tố Thiện khóc lóc ngồi trên ghế, "Cô nương, Tố Thiện biết người rất tốt với nô tỳ.

Nhưng..."

Còn chưa nói xong, liền thấy cô nương lại nói: "Ta còn muốn ngươi giúp ta một việc.

Chờ khi ngươi được giải phóng khỏi nô tịch, ngươi có thể danh chính ngôn thuận sở hữu ruộng đất."

"Chúng ta tích cóp chút tiền, mua cho ngươi ruộng đất và nhà cửa..."

Còn chưa nói xong, Tố Thiện lại lần nữa trượt từ trên ghế xuống, "phịch" một tiếng.

Nghe tiếng động ắt hẳn là khá đau.

Nhưng Tố Thiện không hề có cảm giác đau điếng.


Trong đầu nàng còn quanh quẩn lời nói của cô nương.

Mua nhà, mua đất.

Trời ơi!

Tố Thiện một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, phát hiện chính mình đã được cô nương đỡ lại ngồi trên ghế.

Nàng ngốc nghếch: "Cho nô tỳ mua nhà mua đất?"

Chiết Oản liền cười rộ lên, "Đúng vậy.

Tuy rằng nói hiện tại cuộc sống cũng tốt, nhưng phải có kế hoạch cho tương lai mới an tâm.

Danh nghĩa của chúng ta là chủ tớ, nhưng lại không có gì thực sự thuộc về."

Nàng nói: "Lúc ta gả đến đây, mẫu thân chỉ cho một ít đồ trang sức thường dùng, không cho một chút ruộng đất nào.

Cũng không trách bà, nàng không phải mẹ ruột của ta."

Còn về phụ thân, nàng cảm thấy còn đáng ghét hơn mẹ cả.

Nàng cũng không có nhiều giao tiếp với phụ thân, càng không nghĩ tới việc nhận được gì.

Cho nên phải tự mình đi mua.

Nàng nói với Tố Thiện: "Chúng ta đều không có căn cơ, mặc dù về sau xảy ra chuyện cũng không có chỗ đi, nhưng có nhà và ruộng đất của riêng mình thì sẽ không sợ."

Tố Thiện đương nhiên cũng hiểu đạo lý này.

Nàng hiện tại có muôn vàn lời muốn nói, nhưng lại không thể thốt lên lời nào.

Lâu sau mới bỏ qua ý định nói, chỉ cao hứng nói: "Cô nương, người thật thông minh, tài giỏi.

Nô tỳ còn đang nghĩ cách lấy lòn g những người trong phủ quốc công, mà người đã bắt đầu nghĩ đến việc mua nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận