Lúc này Đồng Giai mới phát hiện, đối phương cầm trà sữa trong tay.
Vừa rồi đối phương vẫn luôn đặt cốc trà sữa bên cạnh, đó là điểm mù tầm mắt của cô ta, cho nên không nhìn thấy.
“Tôi còn mua cà phê Americano, cô uống không?" Vân Hân lại lấy từ trong góc ra một ly cà phê.
“Uống." Đồng Giai cần gấp cà phê để áp chế kinh hãi.
Hai người một người cầm trà sữa, một người uống cà phê, ngồi yên lặng, đều không nói lời nào.
Đồng Giai không biết bây giờ là lúc nào, cũng không biết mình nên làm gì.
Trong đầu cô ta trống rỗng, gì cũng không muốn làm, chỉ muốn ngẩn ngơ một lát.
Không biết qua bao lâu, một người đàn ông trung niên đầu tóc bẩn thỉu, không biết đã mấy ngày chưa tắm, trên người còn có mùi hôi thối bị cảnh sát áp giải đi qua trước mặt các cô.
Người đàn ông trung niên kia vừa đi vừa gào, "Tôi không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy! Tôi, tôi chỉ là thiếu nợ, mua bảo hiểm, muốn tự sát lấy tiền, để lại cho người nhà.
Tôi còn quan sát nửa ngày, cố ý chọn một chiếc xe có tốc độ nhanh, nhắm chuẩn thời cơ lao ra.
Ai ngờ người lái xe kia vừa nhìn thấy tôi, đã lập tức quay tay lái.
Tôi thật sự không ngờ người ta lại đâm chết những người khác..."
Đồng Giai không nghĩ tới ngồi ở cục cảnh sát lâu thêm chút, còn có thể biết được nguyên nhân sự cố.
Cô ta ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trung niên chỉ muốn mắng một câu - - mẹ nó đồ thiểu năng trí tuệ.
"Loại này thuộc về hành vi lừa gạt bảo hiểm, công ty bảo hiểm sẽ không bồi thường tiền." Đồng Giai sâu kín nói, "Trước khi ông tự sát, không tìm hiểu chút sao?"
Người đàn ông trung niên không dám tin mở to mắt, còn khiếp sợ hơn cả nghe thấy có người chết ngoài ý muốn.
“Đi nhanh lên." Người gây tai nạn, người bị hại nếu biết chuyện này sẽ dễ xảy ra chuyện.
Để tránh hai bên xảy ra xung đột, cảnh sát nhanh chóng đưa người đi.
“Hóa ra là vì lừa đảo bảo hiểm." Đáp án bất ngờ khiến Đồng Giai hết sức im lặng.
Người gây tai nạn cố ý lao ra tìm cái chết, chết thì chết đi, dù sao cũng là cái chết ngu xuẩn.
Nhưng hết lần này tới lần khác ông ta lại không chết!
Tài xế phản ứng quá nhanh, kịp thời đánh tay lái tránh né.
Kết quả những người khác chết thay người gây tai nạn lại gặp xui xẻo lớn......
“Nếu lúc đó tôi đứng đó, chết cũng quá oan rồi." Đồng Giai vừa tức vừa vội, trong lòng uất ức oán giận không nói nên lời.
“Nghe nói lúc ấy trong cửa hàng có khách xếp hàng, người đứng cuối cùng tử vong, năm người bị thương được đưa vào bệnh viện khám chữa." Vân Hân thấp giọng nói, "Tất cả những người bị liên lụy, đều oan uổng.”
Đồng Giai cho rằng, sát vai với tử vong đã là đỉnh cao của vận xui.
Không ngờ làm xong ghi chép về khách sạn, được ông chủ thông báo, "Thời gian làm việc lại vô cớ bỏ bê thì phải bị trừ tiền.”
Đồng Giai sợ ngây người.
Cô ta thử giải thích, "Lúc ra ngoài mua sắm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi đến cục cảnh sát phối hợp điều tra ghi chép...” Hơn nữa mấy người tài xế hẳn đã về trước, nói rõ tình huống.
Ông chủ hỏi liên tiếp: "Có báo cáo trước với công ty không? Công ty đã phê chuẩn chưa? Có phải cô chưa nói rõ ràng, đã mất liên lạc rồi không?"
Đồng Giai: "......”
Mạng cũng thiếu chút nữa không còn, ai còn nhớ rõ công ty hay không công ty.
“Cho nên." Ông chủ quay đầu nhìn Vân Hân," Em cũng vậy, nhớ bỏ việc một ngày.
Trừ tiền, phải trừ tiền!”
Vân Hân nghiêm túc suy nghĩ một lát, hỏi ngược lại, "Hôm nay ngày đầu tiên tôi đi làm, cho nên không chỉ không có tiền, lại còn nợ công ty một khoản?"
Ông chủ nghẹn lời.
Vô sỉ như ông ta, cũng không dám dễ nhận món nợ này nên tính như thế.
Đồng Giai biết mình trốn không thoát, dứt khoát hạ quyết tâm, đổ toàn bộ mọi chuyện lên người mình, "Cô ấy mới tới thì biết gì? Ông muốn trừ thì trừ tiền lương của một mình tôi đi.”
Ông chủ được lời còn khoe mẽ, "Xét thấy là lần đầu tiên, chỉ trừ tiền lương cảnh cáo, lần sau không được tiếp tục.”
Chờ ông ta đi xa, Đồng Giai hung hăng trừng một cái, "Bần tiện chết được ông đấy!”
Vân Hân nghi ngờ, "Tình hình kinh doanh khách sạn không tốt lắm à?”
Làm ăn nhìn rất náo nhiệt, sao ngay cả số tiền này cũng phải bòn rút cho được? Không giống ông chủ của một khách sạn lớn cho lắm.
“Đúng là rất tốt," Đồng Giai sâu kín nói, "Nhưng làm ăn kiếm tiền và thích keo kiệt là hai chuyện khác nhau.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...