Vô Hạn Lưu Trò Chơi Tiến Hóa


Người đàn ông trung niên có ý đồ tự sát lừa gạt bảo hiểm, tài xế cực lực lẩn tránh, ngược lại dẫn đến tai nạn giao thông nghiêm trọng hơn.

Toàn bộ sự việc quá mức quanh co ly kỳ, tiếng mắng chửi trên mạng một mảnh lớn.
Không có văn hóa, thật đáng sợ.
Muốn chết không chết được, không muốn chết gặp tai nạn xe cộ qua đời, ông trời thật sự mù mắt.
Nghiệp chướng!
Trong tiếng mắng chửi, Vân Hân dần dần thích ứng với tiết tấu công việc mới.
Hôm nay, cô vừa tới khách sạn, mới thay quần áo làm việc xong, Đồng Giai đột nhiên xuất hiện, lôi kéo cô đi về phía cầu thang.
Vân Hân ngoan ngoãn đi theo, đợi đến khi không có ai mới hỏi, "Làm sao vậy?”
Đồng Giai thoạt nhìn có hơi khẩn trương.

Cô ta nhìn chung quanh một lát, xác định nơi này chỉ có hai người bọn họ, mới hạ giọng hỏi, "Hôm đó cục cảnh sát ghi chép xong về nhà, cô có cảm thấy chỗ nào không đúng không?"
“Không có." Vân Hân lắc đầu.
Nghe vậy, Đồng Giai rất thất vọng.


Cô ta chưa từ bỏ ý định, lại hỏi, "Thật sự không có? Cô suy nghĩ lại đi.”
“Tất cả mọi chuyện đều giống như bình thường." Vân Hân khẳng định trả lời.
“Ha - - " Vẻ mặt Đồng Giai biến ảo, cuối cùng không nhịn được thở dài một tiếng.
“Cô không sao chứ?” Vân Hân ân cần hỏi.
Đồng Giai mơ hồ nói, "Tôi gặp phải một số chuyện...!có hơi kỳ quái.”
“Kỳ quái chỗ nào?” Vân Hân hỏi.
Đồng Giai thật sự rất muốn tìm người thương lượng một lát, nên cân nhắc mở miệng, "Cuối tuần trước, bạn tôi đi chạy đường trường, mời tôi cùng đi.

Cô ấy nói, không nhất thiết phải chạy hết, trọng điểm là tham dự.

Tôi nghĩ, dù sao cũng là thời tiết tốt, ra ngoài hoạt động chút cũng tốt.

Sau này vạn nhất gặp phải chuyện gì, chạy nhanh còn tốt hơn chạy không nổi.

Kết quả, tôi một hơi chạy xong! Cùng bạn của tôi đồng thời về đích!”
Đồng Giai như nhìn thấy ma, "Thật kỳ lạ.

Bạn tôi yêu thể thao còn thường xuyên tập thể dục ngoài trời.

Còn tôi những ngày nghỉ còn lười ra ngoài, cũng chưa bao giờ thắng cô ấy trước đây.

Làm sao mà thể lực của tôi lại bắt kịp cô ấy??"
“Có lẽ cô ấy chạy chậm hơn bình thường?” Vân Hân đưa ra phỏng đoán hợp lý.
“Không có khả năng.” Đồng Giai quả quyết nói, "Chạy maratong có tính giờ.

Bởi vì tôi theo sát phía sau, cô ấy chạy ra thành tích tốt nhất từ trước tới nay!”

Có một số việc Đồng Giai gạt không nói.

Mình chạy nhanh hơn thường ngày, lâu hơn thường lệ, vậy thì thôi, chạy xong thế mà cảm giác còn thoải mái hơn so với dĩ vãng.
Hai người đồng thời đến đích, rõ ràng là cô ấy có vấn đề.
Vân Hân lại hỏi, "Gần đây có gặp phải chuyện gì đặc biệt không?”
Đồng Giai xoa xoa trán, "Gần đây chuyện đặc biệt nhất tôi trải qua, chính là thiếu chút nữa bị xe đụng.”
“Sống sót sau tai nạn, thể lực đột nhiên tăng lên trên diện rộng sao?” Vân Hân suy nghĩ, "Trước kia chưa từng nghe nói.

Tôi chỉ nghe nói khi gặp tai nạn, có một số người bộc phát tiềm năng, sức lực trở nên rất lớn, hoặc là chạy rất nhanh.

Nhưng sau khi thoát khỏi nguy hiểm, sẽ không làm được gì nữa.”
"Nhưng sáng nay tôi ra ngoài chạy bộ, vẫn bước đi như bay." Đồng Giai phát điên, "Tai nạn xe cộ đã qua mấy ngày rồi?”
Tốc độ chạy bộ tăng lên, cô ấy không chỉ không vui, ngược lại còn bắt đầu lo lắng.
Tất cả những gì xảy ra trước mắt cô ấy vượt quá khả năng hiểu được.

Thể lực tăng lên, đưa không cho cô ấy thì cô ấy cũng không muốn, chỉ muốn khôi phục nguyên dạng.
“Cô hỏi tôi, tôi cũng không biết.” Vân Hân nói.
Đồng Giai chưa từ bỏ ý định, "Cô thật sự không phát hiện gì khác thường?”

“Không.” Vân Hân rất khẳng định hồi đáp.
Suy nghĩ một lát, Đồng Giai suy đoán, "Quản lý nói cô có sức lực lớn.

Có phải là sức lực của cô vốn đã lớn, thật ra sau tai nạn xe thì sức lực càng lớn, nhưng cô không phát hiện ra không?"
Vân Hân ngẩn ngơ.
Đồng Giai ngay sau đó lại nói, "Có lẽ cô vốn chạy bộ cũng nhanh, tăng lên không rõ ràng?”
Nói đến đây, vẻ mặt cô ấy chờ mong nhìn Vân Hân, "Sau tai nạn xe cộ, đã từng chạy marathon chưa?”
Trong lúc giật mình, cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện của đàn ông, cùng với tiếng bước chân càng lúc càng gần.
“Tôi đã nói không nên trêu chọc nó, cậu sao lại không nghe.”
Một người khác giải thích, "Làm sao tôi biết nó hung dữ như vậy!”
Một người phía trước còn nói, "Bây giờ thì tốt rồi, phải cắn lại còn phải tiêm vắc xin phòng bệnh dại.”
Người kia trả lời, "Tiêm gì mà tiêm! Một vết thương nhỏ, xả nước, bôi thuốc là được.”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận