“Nghĩ như vậy, quả thật kỳ quái." Vân Hân bỗng nhiên nhớ lại, "Buổi sáng tôi tìm viện trưởng, nói mình không làm được công việc chăm sóc, muốn từ chức.
Kết quả bà ta không nói hai lời, cho tôi rất nhiều lựa chọn khác, bảo tôi chuyển công tác.
Có phải bà ta không muốn thả tôi ra không?”
Ngô Bằng nghe xong lông tơ dựng thẳng, “Có phải đây là một xí nghiệp lòng dạ hiểm độc? Sau lưng thật ra có dây chuyền sản nghiệp màu đen gì không? Giết người mổ xác lấy nội tạng?”
“Không đến mức đó chứ?" Vân Hân tỏ vẻ hoài nghi, "Khí quan của cụ già có gì mà mua bán được?”
Ngô Bằng lại nói, “Người già mới dễ ra tay.
Vốn sức yếu nhiều bệnh, tuổi tác cũng lớn, vạn nhất xảy ra chuyện gì, người khác đều cho rằng là ngoài ý muốn.
Đúng rồi, người già còn có di sản, viện dưỡng lão có thể giả mạo di thư, cướp đoạt di sản hay không?"
Vân Hân nhìn anh một cái, “Nếu anh lo lắng, có thể gọi điện thoại báo cảnh sát.”
“Cô cho rằng tôi chưa từng gọi sao?" Ngô Bằng có vẻ mặt cầu xin, "Tôi nghi ngờ mình bị giam lỏng phi pháp, muốn gọi điện thoại nói cho cảnh sát, bảo họ tới cứu tôi.
Kết quả sau khi bật điện thoại, thì mới biết không ở khu phục vụ.
“Như vậy à......" Vân Hân nghĩ nghĩ, "Hết cách rồi, buổi chiều tôi tìm viện trưởng hỏi thăm chút.”
Ngô Bằng,” ......???”
Nếu cô hỏi, bà ta sẽ nói cho với cô sao?
Vạn nhất bị hại thì làm sao bây giờ!
“Đừng lo lắng, tôi không sao.
Nhưng anh, phải chú ý an toàn." Vân Hân dặn dò xong, muốn đi tìm viện trưởng.
“Này, cô chờ chút." Ngô Bằng do dự, khẽ cắn môi, vẫn lựa chọn nói ra, "Từ giờ trở đi cho tới khi hết hôm nay, đừng đến khu người già ở.”
Vân Hân dừng lại.
Phương pháp cứu người quen thuộc này.
Cô xoay người, chậm rãi hỏi, “Anh có thể cảm nhận được nguy hiểm trước sao?”
"Cô đang nói gì..." Thần sắc Ngô Bằng bối rối, lắp bắp nói, “Tôi chỉ là có loại cảm giác kỳ quái nói không nên lời, cũng không phải rất khẳng định.
Nhưng để ngừa vạn nhất, tôi cảm thấy tránh đi thì..."
“Thật trùng hợp, tôi cũng có thể." Vân Hân còn nói.
Nghe vậy, Ngô Bằng ngây ra như phỗng.
*
Viện dưỡng lão to như vậy, cảm giác chỉ có Vân Hân mới là người cùng phe với anh ta.
Cũng bởi vậy, lúc Vân Hân đi tìm viện trưởng hỏi chuyện, Ngô Bằng do dự nửa ngày, cuối cùng lựa chọn kiên trì đuổi theo.
Anh ta nói thế này, “Nếu cô không về được thì làm sao bây giờ? Một mình tôi ở đây còn không bị hù chết? Dù sao cũng chết, không bằng đi cùng cô, còn có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Vân Hân cũng tùy anh ta.
So với buổi sáng, trước cửa phòng viện trưởng đã có thêm hai vệ sĩ cường tráng.
Không đợi đám Vân Hân tới gần, vệ sĩ đã đưa tay ngăn bọn họ lại.
“Tránh ra, tôi có việc tìm viện trưởng." Vân Hân nói.
Hai vệ sĩ đứng một trái một phải giống như môn thần.
Một người nói, “Viện trưởng hiện tại không rảnh.”
Người kia nói, “Tìm viện trưởng cũng vô dụng, trở về làm tốt bổn phận, còn lại giao cho ý trời.”
Vân Hân lười nghe bọn họ lảm nhảm, có việc đương nhiên phải tìm chính chủ, “Nếu không tránh ra, tôi sẽ động thủ.”
Vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau, định cùng nhau ra tay đè Vân Hân lại, để cô bình tĩnh chút.
Kết quả Vân Hân đi lên đạp một cước.
Người nọ bị đạp trúng bụng, lập tức cuộn tròn thành tôm.
Nguyên nhân chính là, quá đau đớn!
Tên còn lại cả kinh, lập tức nâng lên mười hai phần tinh thần đối địch.
Nhưng cũng vô dụng.
Rõ ràng là cô gái hơn hai mươi tuổi, lại như là tay lão luyện có mấy chục năm kinh nghiệm đánh nhau ẩu đả, chuyên môn tìm chỗ yếu kém đánh vào sẽ làm người mất sức chiến đấu mà xuống tay.
Qua lại mấy lần, cả hai gã vệ sĩ nằm sấp xuống.
Ngô Bằng vừa mới bắt đầu còn che mắt không dám nhìn, chờ phát hiện người thắng chính là Vân Hân, anh ta không dám tin hỏi, “Thì ra cô có thể đánh như vậy à?”
“Không có bản lĩnh, nào dám đến viện dưỡng lão phỏng vấn?" Vân Hân vừa nói vừa đẩy cửa phòng viện trưởng ra.
Ngô Bằng: "......”
Cô nhất định là đang mắng tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...