Không đợi suy nghĩ bước tiếp theo, bên cạnh truyền đến một tiếng thở dài sâu kín, "Từ khi quen biết cô, cuộc sống yên bình trở nên vô cùng kích thích.”
Vân Hân chột dạ, cô ngụy biện, "Tôi cũng là khi tới khách sạn Thế Giới Mới, mới biết gì gọi là nhiều tai nạn.”
“Nhưng sau khi quen biết cô mới trở nên điên cuồng.” Đồng Giai lấy điện thoại di động ra, sau đó lấy tinh thần thấy chết không sờn, gọi điện thoại báo cảnh sát.
Sau khi điện thoại được kết nối, cô ta dùng giọng điệu thờ ơ nói, "Alo? Tôi định cho nổ tung khách sạn Thế Giới Mới trên đường phố XX, nhưng không muốn làm tổn thương người vô tội, anh thông báo người bên trong ra đi… Anh không nghe lầm, tôi cũng không nói đùa.
Tôi đặt bom khắp khách sạn, trong chốc lát nữa khách sạn sẽ bị nổ tung….
Vì sao? Đương nhiên là có thù oán với ông chủ!”
Nói đến đây, Đồng Giai nhe răng cười nói, "Ông chủ khách sạn này yêu tiền, khiến cho ông ta mất tiền so với muốn mạng ông ta còn khó chịu hơn.
Với những chuyện thất đức ông ta đã làm, đáng đời!”
Nói xong nên nói xong, "Bốp" một tiếng cúp điện thoại.
Vân Hân nhìn ngây người.
Không đợi cô nói chuyện, chỉ thấy Đồng Giai lại bấm một cú điện thoại, "Alo, quản lý? Vừa rồi tôi nhận được thông báo của cảnh sát, nói khách sạn chúng ta bị người ta giấu bom, bất cứ lúc nào cũng có thể bị kích nổ.
Ông mau mở phát thanh, bảo mọi người rời khỏi khách sạn.”
Tiếp theo cô ta mạnh mẽ cất cao giọng, "Đùa gì? Sao tôi có thể lấy chuyện này ra đùa với ông? Nhanh lên, đừng trì hoãn.
Việc này tôi đã nói với ông, vạn nhất vì trì hoãn, mở rộng thương vong nhân viên, cảnh sát muốn truy cứu cũng sẽ truy cứu trách nhiệm của ông.”
Nói xong, đơn phương kết thúc cuộc gọi.
Một loạt thao tác này, lừa gạt hai đầu khách sạn, cảnh sát, ai nhìn mà không giơ ngón tay cái lên, nói một câu, "Trâu bò!"
Làm xong, Đồng Giai nói với Vân Hân, "Công việc chó má này, tôi không thèm làm nữa.”
Cá lớn ăn cá nhỏ, cá nhỏ ăn tôm.
Ngoại trừ ông chủ, mỗi nhân viên đều là nạn nhân.
Cẩn thận ngẫm lại, không có gì đáng lưu luyến.
Chỉ là quen rồi, cảm thấy cuộc sống còn có thể tạm sống qua, cứ tiếp tục như vậy.
Từ khi Vân Hân nói cho cô ta biết xà nhà khách sạn vỡ tan, lo lắng cả tòa nhà sụp đổ theo, đáy lòng cô ta đã không ngừng vang lên một thanh âm, "Là thật, chạy mau, nhanh.”
Cùng lúc đó, hết hồn hết vía, cả người run rẩy.
Lần trước sinh ra cảm giác tương tự, vẫn là khi nhìn thấy Vương Trạch bị mèo hoang cắn bị thương, không kịp tiêm vắc - xin phòng bệnh.
Cho nên cô ta vô cùng lo lắng, vạn nhất lần này trực giác lại đúng thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cô ta chỉ lo chạy trối chết, không để ý những người khác trong khách sạn?
Đồng Giai suy nghĩ thật lâu, phát hiện mình không làm được.
Vì thế, vứt bỏ lý trí, vứt bỏ trói buộc, nổi điên tại chỗ.
“Báo cảnh sát giả, gây trở ngại cho trị an xã hội, sẽ phải ngồi xổm nửa tháng.” Đồng Giai thở dài, "Hiện tại tâm tình tôi rất phức tạp.
Vừa hy vọng trực giác sai, tất cả dứt khoát đừng xảy ra.
Lại hy vọng vạn nhất dự cảm đúng, bọn họ nghe khuyên, nhanh ra ngoài, không nên uổng phí hy sinh của tôi.”
Vân Hân rất muốn khen Đồng Giai làm tốt, đáng tiếc người ta không cho phép.
Cô mở điện thoại ra xem.
Lúc này cách lần đầu tiên tim đập nhanh, đã qua mười ba phút.
Vân Hân mặc niệm dưới đáy lòng, "Hy vọng còn kịp.”
Quản lý nhận được điện thoại, người đều choáng váng.
Gì cơ?
Có bom trong khách sạn, phải sơ tán khẩn cấp đám đông?
Sao nghe giống như trò đùa cá tháng tư vụng về vậy?
Không đợi ông ta giãy dụa, lễ tân nhận được thông báo của cục cảnh sát.
Cục cảnh sát đã gọi điện thoại cho họ, vậy còn do dự gì? Quản lý nhanh chóng cho người phát thanh.
"Khách nhân tôn kính, khách sạn vừa nhận được một thông báo, trong khách sạn có chứa bom, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, xin mọi người mau chóng rời đi.
Phát lại một lần nữa, khách nhân tôn kính, khách sạn vừa nhận được một thông báo..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...