Vô Hạn Lưu Trò Chơi Tiến Hóa


“Trên đường đi chậm chút, không vội.” Các đồ đệ cười ha hả.
“Trở về làm đồ ăn ngon cho cô!”
“Tôi còn có chút kẹo sữa, cầm đi ăn.” Người nọ vừa nói vừa đưa ra một nắm kẹo sữa, ý bảo Vân Hân nhận lấy, cất vào túi.
Vân Hân hơi ngẩn ra, hơi có hơi không nhấc nổi chân.
“Người mua sắm!” Từ xa nhìn thấy Đồng Giai, Vân Hân hô một tiếng, chạy chậm tới.
Đồng Giai cả kinh, sống lưng phát lạnh - - nhiệt tình chưa bao giờ có này là xảy ra chuyện gì?
“Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô, sẽ không lòng vòng.” Vân Hân nói nhanh, "Có người nói, hai ngày trước gương bàn trang điểm phòng khách bị vỡ, xà nhà đại sảnh cũng nứt ra.

Làm sao bây giờ? Tôi rất lo lắng nha.

Vạn nhất khách sạn sụp thì làm sao bây giờ?

Đồng Giai: “Làm ơn đừng mở miệng! Cô vừa nói, tôi cũng bắt đầu nghĩ như vậy thì làm sao bây giờ!”
Vân Hân căn bản không trả lời, tự mình tiếp tục nói, "Nơi này là khách sạn.

Dùng cơm, ở trọ, hơn nữa nhân viên công tác, ước chừng có hơn trăm người.

Nếu tòa nhà sập, tất cả mọi người bị chôn......!Dưới tình huống bình thường, không có khả năng xảy ra chuyện này.

Cũng không biết vì sao, trong lòng tôi rất hoảng hốt, luôn không nhịn được nghĩ như vậy.

Người mua sắm, tôi biết giác quan thứ sáu của cô linh mẫn, cô cảm thấy thế nào?"
“Cô nói làm tôi hết hồn hết vía, đại não thậm chí đang suy nghĩ, làm sao mau chóng chạy trốn ngay.” Mặt Đồng Giai không chút thay đổi trần thuật cảm thụ chân thật nhất sâu trong nội tâm.
“Người mua sắm cũng nghĩ như vậy, chẳng lẽ tòa nhà thật sự sập?” Suy đoán Vân Hân được nghiệm chứng, cả kinh chợt nói," Không được, chúng ta đi ra ngoài trước, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Cô không nói lời nào, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại cho cục cảnh sát.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Vân Hân miêu tả đơn giản chuyện đã trải qua, sau đó báo ra tên khách sạn, vội vàng nói, "Các anh có thể liên hệ khách sạn hay không, bảo nhân viên công tác và khách hàng nhanh chóng rút lui?"
Nhân viên tổng đài vô cùng khó xử, "Theo quy trình bình thường, nên phái người qua kiểm tra chất lượng xây dựng trước.

Xác định có vấn đề, sau đó cấm khách sạn kinh doanh.

Cho đến khi chỉnh đốn và tuân thủ, mới tiếp tục kinh doanh.


Tùy tiện gọi người ta đi ra, sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh bình thường của khách sạn.
“Vạn nhất tòa nhà sập thì sao?” Vân Hân đáng thương nói, "Tôi thật sự rất sợ.

Bản thân là nhân viên khách sạn, nghe đồng nghiệp nói những chuyện này xong, luôn cảm giác tòa nhà này không kiên trì được bao lâu, có thể một giây sau sẽ sập.

Các anh mau phái người tới đây đi!"
“Tôi hiểu cảm nhận của cô, nhưng cô quá căng thẳng.” Nhân viên nối máy cố gắng trấn an, "Cô nghĩ xem, cột trước đó đã nứt, gương cũng vỡ trước đó, tòa nhà không phải vẫn còn tốt sao? Tình huống hẳn không nghiêm trọng như vậy, cô chỉ là tự mình hù dọa mình thôi.

Tôi sẽ nhanh chóng thông báo cho đồng nghiệp qua đó.

Nếu thật sự sợ hãi, thì tìm một chỗ trống đứng đó một lát.

Sau khi kiểm tra, nếu tòa nhà có vấn đề về chất lượng, chúng tôi sẽ sơ tán đám đông ngay lập tức".

Vân Hân muốn ném điện thoại di động.
Điều cô cần không phải là an ủi, cũng không phải cảnh sát lập tức chạy tới, mà là cảnh sát ra mặt, thông báo cho khách sạn, thông báo cho mọi người rút lui.
Nhưng mà nhân viên nối máy quá mức nghiêm cẩn, hoàn toàn làm theo quy trình.

Có lẽ trong lòng đối phương cũng tồn tại nghi ngờ, sợ cô nói dối, báo cảnh sát giả.
Thấy nói không thông, cô dặn dò một câu, "Vậy các anh mau tới đây.”
Rồi cúp điện thoại.
Lúc này, Vân Hân, Đồng Giai đã rời khỏi khách sạn, đi tới bãi đỗ xe trống trải, mí mắt phải nhảy lên dần dần khôi phục bình thường.
Chỉ là nhìn tòa nhà sáu tầng, Vân Hân bất giác nhíu mày - - hai cô được cứu, những người khác làm sao bây giờ?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận