Vô Hạn Lưu Trò Chơi Tiến Hóa


Tục ngữ nói rất đúng, trong công việc nào có bí mật gì? Giữa bạn bè vừa truyền lời, bạn bè lại nói cho bạn bè của bà, thường xuyên nói qua lại, rất nhiều người đều biết.
Nhưng biết thì biết, người bình thường không tưởng tượng được, chút sơ sẩy cuối cùng sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng cỡ nào.
Giống như vách tường khách sạn, xà nhà bị vỡ, nhân viên biết chuyện không tính là ít.

Nhưng khi mọi người bàn luận, đều là một loại ngữ khí trêu chọc, trọng điểm là mắng ông chủ.

Chân chính coi trọng chuyện này, thậm chí nghiêm túc cân nhắc nghỉ việc chạy trốn, rất ít.
Còn có người cảm thấy, chỉ cần có dũng sĩ đi đề cập, ông chủ tìm người sửa chút, sơ suất xem như được bổ sung, mọi người lại sẽ có thể an tâm làm việc.
Nhưng Vân Hân ăn bắp rang, trong phút chốc lại cảm thấy nhịp tim đập nhanh quen thuộc.
Cùng lúc đó, mí mắt phải điên cuồng nhảy lên.

Tần suất cực nhanh, liều mạng nhảy như ở sự cố rò rỉ nước đường.
Vân Hân trầm mặc.

Đồ ăn trong tay đột nhiên không còn thơm nữa.
“Ông chủ keo kiệt như thế, hai người không nghĩ tới việc đổi chỗ làm?” Vân Hân thờ ơ nhắc tới.
Các đồ đệ kể khổ, "Sư phụ kiên trì ở lại, chúng tôi có thể đi đâu?”
“Cũng không phải không có ai đào góc tường, nhưng ông chủ từng giúp sư phụ.

Sư phụ nói, làm người không thể không lương tâm như vậy, sẽ không đổi chỗ.

Thực ra cũng không phải chuyện gì lớn.

Chính là lúc khách sạn tuyển đầu bếp, sư phụ đến ứng tuyển.

Ông chủ nhìn trúng trù nghệ của sư phụ, quyết định chọn ông ấy.

Khoảng thời gian đó tài chính của sư phụ tương đối eo hẹp, kiên trì tới trước mặt ông chủ ứng trước ba tháng tiền lương.

Đại khái ông chủ thật sự rất hài lòng với trù nghệ của sư phụ, thế mà lại đồng ý.

Sư phụ dựa vào khoản tiền kia vượt qua cửa ải khó khăn, sau đó luôn nhớ kỹ phần ân này.

Để tôi nói, sư phụ chính là quá trọng tình cảm.

Ông chủ keo kiệt như vậy lại hay trừ tiền lương, không tăng lương đúng hạn, đã thu hồi lại bao nhiêu ba tháng tiền lương kia rồi!"
“Không thể nói như vậy.


Tôi nghe nói khi đó người thân sư phụ bị bệnh, thiếu nợ khắp nơi, nghèo rớt mồng tơi, đã sắp không sống được.

Nhờ có ba tháng tiền lương này, mới vượt qua được.

Tuy rằng ông chủ keo kiệt, nhưng nếu không có ông ấy, sư phụ chúng ta sẽ biến thành dạng gì, thật sự đúng là không dễ nói.”
Còn có người châm chọc, "Tôi vẫn cảm thấy, sở dĩ ông chủ nhận định sư phụ, ngoại trừ trù nghệ, còn có một nguyên nhân quan trọng, đó chính là tiền lương khách sạn khá thấp, ngoại trừ sư phụ không ai chịu tới......!vất vả lắm mới bắt được một kẻ xem tiền như rác, giai đoạn đầu còn không đầu tư chút.

Đáng thương một thân trù nghệ của sư phụ, chỉ là vận may kém chút, vì chút ân huệ nhỏ bị khách sạn bao vây lại.

Có nên nói, ông chủ có chút tài vận ở trên người hay không.”
Mắt thấy đề tài càng ngày càng lệch, Vân Hân lại nói, "Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, tôi mời hai người uống ly cà phê?”
Mọi người hết sức động tâm, "Được được.”
“Đi, đến quán cà phê.” Vân Hân vừa nói vừa đứng lên.
Ai ngờ các đồ đệ điên cuồng lắc đầu, "Thời gian làm việc, không thể rời khỏi khách sạn.”
Lười biếng thì lười biếng, đi ra ngoài là một chuyện khác.

Nếu bị sư phụ phát hiện, sẽ bị mắng chết.
“Chúng tôi nói cho cô biết uống gì, cô đi mua cà phê về? Hay là gọi đồ ăn bên ngoài cũng được.”
Vân Hân khuyên bọn họ, "Khó có được một lần, chỉ là đi ra ngoài một lát, sẽ không bị phát hiện.

Nếu bị phát hiện......!Cứ nói là trách nhiệm của tôi, đều do tôi!”
Các đồ đệ kiên định từ chối, "Sẽ bị trục xuất khỏi sư môn.”
Cược không nổi.
Vân Hân hết hy vọng, "Được rồi, các người ở lại, tôi đi một mình.”
Trong nháy mắt, cô muốn nhẫn tâm mặc kệ.
Dù sao nguyên tắc trước sau như một của cô chính là, sẽ vươn tay với người cần giúp đỡ, đáng giá giúp đỡ.

Về phần có cần sự giúp đỡ hay không, đó là lựa chọn của người khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận