Vô Hạn Lưu Trò Chơi Tiến Hóa


Không trách khách hàng hiểu lầm.

Giờ phút này Vương Trạch có sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần, còn thích cắn người, bất kể là hình tượng hay là cử chỉ đều cực kỳ giống Zombie.
"Không có không có, anh ta chỉ là bị quái bệnh.” Quản lý tuy rằng không rõ ràng tình huống lắm, nhưng vẫn cố gắng hòa giải.
Nói xong, ông ta vẫy vẫy tay với bảo an, ý bảo bọn họ đưa Vương Trạch đi.
"Đừng tới đây!” Vương Trạch nhìn qua rất khẩn trương, không ngừng lui về phía sau.
Lúc này, một nhân viên phục vụ bưng khay đồ uống và mấy ly nước sôi đi ngang qua.
Vương Trạch nhìn thấy, lại là một trận hô loạn kêu loạn.
Khách hàng phát điên lên: "Các anh làm sao tìm loại người này làm nhân viên? Vừa rồi tôi bị anh ta cắn, sẽ không bị lây bệnh đấy chứ?!"
Triệu Trạch Thần nhìn thấy, như có điều suy nghĩ, "Sợ nước, sợ ánh sáng, anh ta đây là bị lây bệnh dại à?"

Quản lý và khách hàng dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn qua.
Triệu Trạch Thần giải thích chuyện Vương Trạch bị mèo hoang cắn, lại nói, "Anh keo kiệt chết đi được, nói bị mèo cắn không cần tiêm, tôi hoài nghi anh ta căn bản không đi."
Khách hàng thoáng an tâm, cũng may, ít nhất không phải tang thi thật.
Nhưng sau đó lại tràn đầy cảm giác khó chịu, "Anh ta là người mắc bệnh dại, tôi đây bị anh ta cắn, có phải tương đương với bị chó hoang cắn, cũng cần đi tiêm hay không..."
Giọng điệu nói chuyện đáng thương, quản lý cũng không biết an ủi thế nào.
Nhưng ông ta không an ủi được khách hàng, có thể giận chó đánh mèo.

Chỉ thấy ông ta trừng Triệu Trạch Thần một cái, trách cứ nói, "Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao cậu không nói với tôi?"
Triệu Trạch Thần nghe xong bối rối, anh ta theo bản năng giải thích, "Chị gái bên mua sắm cũng biết.

Chị gái bên mua sắm còn bảo Vương Trạch đi tiêm vắc-xin phòng bệnh, Vương Trạch trước mặt đáp rất hay, tôi nào biết anh ta bằng mặt không bằng lòng, sau lưng căn bản không đi?"
Nếu không là vì anh ta cũng bị mèo bắt, lo lắng an toàn chính mình, đặc biệt đi tìm hiểu bệnh dại có triệu chứng phát bệnh gì, lúc này cũng không nhận ra Vương Trạch tại phát điên gì cả.
"Người bên mua sắm cũng biết? Tốt lắm, lại có thêm một người được chọn."
Quản lý nhìn Đồng Giai một cái, giọng nói thâm trầm, "Lát nữa sẽ tính sổ với hai người."
Đồng Giai mặc kệ ông ta.
Cô ta nhìn Vương Trạch liều mạng giãy dụa, bị bảo vệ đè lại, còn quay đầu cắn người ta, ép đối phương buông tay.

Trong lòng lại đang suy nghĩ một chuyện khác -- trực giác của cô ta là đúng, Vương Trạch quả thật rất nguy hiểm.

Cách đó không xa, vì Vương Trạch giống như nổi điên vừa cắn vừa cào người, nhóm bảo an rụt tay rụt chân, vài người vây quanh, cũng không ngăn được anh ta.
Thời khắc mấu chốt, Vân Hân tìm một đôi găng tay da đeo vào, sau đó bất ngờ nhào tới.

Cô một tay đè lại lưng Vương Trạch, một tay đè lại đầu Vương Trạch, trực tiếp đè Vương Trạch ngã xuống đất.
"Mau, mau, mau lấy dây thừng trói lại! Lại bịt miệng lại!” Quản lý chỉ huy.
Vương Trạch còn muốn giãy dụa, nhưng Vân Hân giống như một ngọn núi nhỏ đè lên người anh ta.

Tay đặt trên trán, anh ta không quay đầu được.
Khóe mắt thoáng nhìn môi khách hàng giật giật, quản lý nhạy bén hơn người, giành trước một bước hô to, "Xe cứu thương đến chưa?"
Khách hàng giật giật miệng, rốt cuộc không nói gì nữa.
……
Tóm lại một trận lăn qua lăn lại, rối loạn cuối cùng cũng bình ổn.

Đợi xe cứu thương đến, quản lý tự mình lên xe, hộ tống khách hàng đến bệnh viện.

Bên kia, bảo vệ bị thương và Vương Trạch cũng cùng đi chữa trị.
Trong lòng Triệu Trạch Thần vẫn còn sợ hãi, "Hai ngàn đồng tiêm vắc-xin phòng bệnh, quả thật có hơi đắt, nhưng hai ngàn đồng nhặt về một cái mạng, tuyệt đối không đắt!"
Vương Trạch được đưa đến bệnh viện, không lâu sau chẩn đoán chính xác bị bệnh dại.
Khách hàng và bảo vệ, lần lượt tiêm protein miễn dịch và vắc xin phòng bệnh dại.
Quản lý bận trước bận sau, nói hết lời tốt, cuối cùng tạm thời trấn an khách hàng.
Trở lại khách sạn, chuyện còn chưa xong, ông ta gọi Đồng Giai, Triệu Trạch Thần đến trước mặt truy trách.
Triệu Trạch Thần không phục, "Anh ngoài miệng đáp rất hay, trên thực tế không kịp thời đi bệnh viện tiêm, chuyện này cũng không thể trách chúng tôi chứ, chẳng lẽ chúng tôi còn phải lôi anh ta, cùng đi bệnh viện, tận mắt nhìn bệnh viện tiên miễn dịch protein và vắc xin phòng bệnh dại vào trong cơ thể anh ta sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận