Vô Hạn Lưu Trò Chơi Tiến Hóa


Vương Trạch lập tức luống cuống, "Mình đã tiêm vắc xin phòng bệnh rồi, sao vẫn...!Không không không," Nói được một nửa, anh ta lại phủ nhận, "Nói không chừng là lúc ngủ đè lên, cho nên chân tê dại.”
Nói xong, anh ta cố nén đau nhức, đi ở trong phòng.
Nhưng mà mặc kệ đi bao lâu, tê dại vẫn không thể biến mất.
Vương Trạch ngồi phịch xuống ghế, bỗng nhiên rất muốn hút điếu thuốc.
Trong giờ làm việc, Triệu Trạch Thần đang chuyên tâm làm việc.
Vương Trạch không biết từ góc nào chui ra, bắt lấy cổ tay anh ấy hỏi, "Tiêm vắc-xin phòng bệnh dại chưa?"
Nhắc tới chuyện này Triệu Trạch Thần lại tức giận, nói chuyện đầy gai góc, "Thế nào? Rốt cuộc lương tâm phát hiện, tình nguyện gánh vác tiền thuốc men của tôi?”
Vương Trạch mấy ngày knay hông ngủ ngon giấc, đáy mắt một mảnh đen nhánh, thoạt nhìn rất tiều tụy.

Giọng anh ta khàn khàn, truy hỏi, "Tiêm ở đâu?”
Trong lòng Triệu Trạch Thần trợn trắng mắt, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của anh ta, vẫn báo ra tên bệnh viện.

Cùng một nhà với Vương Trạch.
Vương Trạch lại hỏi, "Sau khi tiêm vắc-xin phòng bệnh xong, cậu có cảm thấy không thoải mái không?"
“Cánh tay mỏi nhừ, toàn thân vô lực, không làm nổi việc còn không dám xin nghỉ, ăn cơm còn phải kiêng ăn!” Triệu Trạch Thần càng nói càng tức giận, hận không thể túm cổ áo Vương Trạch, bắt anh ta lại đánh một trận.
Nhưng, anh ấy là một người văn minh.
Quan trọng hơn, đánh nhau trong công ty có nguy cơ bị sa thải.

Cho nên anh ấy cố nén lửa giận, chỉ dùng ngôn ngữ tiến hành khiển trách.
“Chỉ như vậy?” Vương Trạch luống cuống.
Bệnh viện cũng vậy, nhãn hiệu vắc xin phòng bệnh hẳn là cũng vậy.

Sao Triệu Trạch Thần lại như không có việc gì, mà anh ta lại...
Có phải vì tiêm vắc-xin quá muộn?
Triệu Trạch Thần hoài nghi đối phương cố ý tới bới móc, "Anh nói là tiếng người à? Tôi hoàn toàn là bị anh liên lụy, tự trả hơn hai ngàn đồng tiền tiêm vắc-xin phòng bệnh, anh còn chê tôi tiêm vắc-xin phòng bệnh xong có phản ứng không đủ kịch liệt?"
"Sẽ không, sẽ không..." Vương Trạch càng thất hồn lạc phách, lảo đảo, chỉ chốc lát sau đã chạy không thấy bóng dáng.
Triệu Trạch Thần nghẹn hồi lâu, nghẹn ra một câu, "Đây không phải là bị mèo cắn, mà là bị Zombie ăn đầu óc luôn rồi à?"
Tuy rằng Vân Hân hứa hẹn với Đồng Giai, gặp được Vương Trạch sẽ cách xa chút, nhưng thật ra công việc của hai người không có chỗ giao thiệp, muốn gặp được cũng rất khó khăn.
Liên tiếp ba ngày, Vân Hân đều chăm chỉ tích cực làm việc, tranh làm nhân viên ưu tú.
Hôm nay lúc nghỉ trưa, cô đang cầm đồ uống, ngồi ngẩn người, cảm giác tim đập nhanh quen thuộc truyền đến.
Giương mắt nhìn ra xa, chỉ thấy một khách hàng đang kéo rèm cửa sổ sát đất đại sảnh ra.


Ánh mặt trời ngoài phòng vừa vặn tốt, ánh vàng rực rỡ chiếu xuống sàn nhà, chiếu sáng cả phòng.
Kết quả một giây sau, Vương Trạch nhào tới bên cửa sổ, nhanh chóng kéo rèm cửa sổ lại.
“Anh làm gì vậy?” Khách hàng bất mãn, lại kéo rèm cửa sổ ra.
“Đừng kéo ra!” Vương Trạch rống lớn, lại kéo rèm cửa sổ lại.
Khách hàng tức giận nở nụ cười, "Ở khách sạn của anh, muốn kéo rèm cửa sổ ra, phơi nắng chút cũng không được sao?"
Càng kỳ quái hơn là, chung quanh không có khách hàng khác, căn bản không ảnh hưởng đến những người khác.
“Không được! Không thể để ánh mặt trời chiếu vào.” Vương Trạch quả quyết từ chối.
Khách hàng, "???"
Khách sạn kỳ lạ gì? Ngay cả rèm cửa cũng không cho kéo?
“Tôi cứ kéo.” Khách hàng nóng nảy, cãi nhau với Vương Trạch, "Tôi không tin, còn có văn bản rõ ràng của khách sạn không cho khách kéo rèm cửa sổ.

Quản lý của các anh đâu? Có người nào có thể phụ trách đi ra nói chuyện không?”
Vừa nói vừa vươn tay kéo rèm cửa sổ.

Vương Trạch nắm chặt lấy, một bước cũng không nhường.
Hai người một người muốn kéo rèm cửa sổ ra, một người muốn kéo rèm cửa sổ lại, không nhường ai, vì thế bắt đầu đấu sức.
Vương Trạch đã vài ngày không ngủ ngon, cả người vô lực, dần dần không địch lại.
Khách hàng vừa muốn cười, đột nhiên Vương Trạch nhào tới, hung hăng cắn một miếng trên tay khách hàng.
Khách hàng ăn đau buông ra, đồng thời bị hoảng sợ, "Sao lại cắn người chứ???”
Rèm cửa sổ lại bị kéo ra chút.

Ánh mặt trời từ khe hở chui vào, rơi xuống sàn nhà, Vương Trạch lộ ra vẻ sợ hãi, vội vàng kéo rèm cửa sổ lại.
Khách hàng rất khiếp sợ,lui vài bước, chạy về phía quản lý, Đồng Giai, bảo an vội vàng tới nói, "Khách sạn các người trộm nuôi tang thi à?!"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận