Võ Đế Ẩn Cư 100 Năm


--Chương 8:

- Ở chỗ mình có chỗ nào tu luyện được không ạ ? - Trần Mạnh.

- Tu luyện à ? Thế thì ở đây đi, linh khí chỗ này nồng đậm nhất.

- Trần Vũ Dương, gia gia.

Thế rồi cậu bắt đầu ngồi xuống tu luyện, hấp thu linh khí ở đây thông qua kinh mạch đan điền.

Được một hồi, từ Luyện thể cảnh tam trọng đột phá lên Luyện thể cảnh ngũ trọng.

- Wow.

Công nhận linh khí ở đây tốt thật.

- Trần Mạnh.

- Khà khà.

Ta không ngờ con lại tu luyện ở đây đấy, có chuyện gì sao ? - Trần Vũ Dương.

- Thật không dám giấu, do hôm nay cháu đánh nhau với Đào Hàm nhưng lại được trưởng làng cứu vào phút chót nên cháu muốn tu luyện để trở nên mạnh hơn.

- Trần Mạnh.

- Ồ, có mục tiêu là tốt.

- Trần Vũ Dương.

- Gia gia, xem ra ngươi không kinh ngạc mấy nhỉ ? - Trần Mạnh.

- Có gì đâu, trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra.

- Trần Vũ Dương.

Thấy lão nhân gia ngài bình tĩnh như thế, làm cho tôi có đôi chút kinh ngạc.

Mặc dù ông chỉ cười thôi nhưng lại cho Trần Mạnh cảm giác sâu không lường được.

Trần Mạnh sau đó tu luyện liên tục trong khoảng hai tháng ở đây, khoảng thời gian này cậu từ Luyện thể cảnh ngũ trùng tăng lên luyện thể cảnh bát trùng.


- Cuối cùng đã đột phá rồi.

- Trần Mạnh.

- Ồ, cháu cuối cùng đã đột phá rồi sao ? Thật không ngờ trong khoảng thời gian hai tháng đã tiến bộ đến như thế.

Từ Hải Ngân, 78 tuổi, là bà của Trần Mạnh.

Cảnh giới của bà hiện tại là Võ sinh thất trọng, và là một người nội trợ đảm đang.

Thật không ngờ chỉ vì cậu đột phá thôi, mà gia đình lại tổ chức buổi tiệc hoành tráng thế này.

- Ăn mừng nào, chúc mừng Mạnh nhi đột phá.

- Trần Việt.

Thôi nào, mọi người không cần phải làm như vậy.

- Trần Mạnh.

- Con nói gì thế ? Chuyện con đột phá phải đáng mừng chứ ?! - Ngô Á Vy.

Biết mọi người cố ý chúc mừng như vậy, Trần Mạnh cũng không cần miễn cưỡng từ chối nữa.

Sau bữa ăn đó, chiếc bụng của cậu bỗng trở nên căng đầy.

- Aaa.

No quá.

- Trần Mạnh.

Cậu bây giờ đang đi tới con hồ quanh làng, tại đây có luồng gió mát mẻ cùng mặt nước trong veo, cá đang tung tăng bơi lội hết sức nhộn nhịp.

Kế bên đó là cậu bạn thân Lý Quân Cường đang ngồi ở đó câu cá, biểu cảm của cậu rất trầm tư cho đến khi câu trúng một con cá.

- Trúng...trúng rồi.

- Lý Quân Cường.

Đó là một con cá lóc nặng tầm một căn rưỡi, có nó gia đình cậu sẽ có cá ăn.

Khi Quân Cường để cá vào chậu, thì cậu phát hiện Trần Mạnh đang ngồi kế bên.

- Ồ, cậu đột phá rồi sao ?! - Lý Quân Cường kinh ngạc.

- Tất nhiên, tôi không thể bị đám người đó bắt nạt hoài được.

- Trần Mạnh.

- Hahaha, có chí khí đấy.

- Lý Quân Cường.

- Cậu cũng đột phá phải không ? Tôi cảm thấy cậu mới đột phá không lâu đấy.

- Trần Mạnh.

- Hahaha.

Huynh đệ nhận ra rồi hả ?! - Lý Quân Cường.

[ Lý Quân Cường - Luyện thể cảnh thất trọng]

- Tôi cũng giống cậu, tôi không thể trở nên yếu đuối suốt được.

- Lý Quân Cường.

Dứt lời Quân Cường bóp chặt ngón tay, kêu lên tiếng răng rắc.

Tiếp theo cậu ném một hòn đá, nó đã chạy trên nước được ba bước trước khi chìm xuống nước.

- Quân Cường, về thôi con.

- Mẫu thân, con về liền.


- Lý Quân Cường.

Cậu ta sau đó tạm biệt Trần Mạnh rồi về nhà, gia đình của Quân Cường rất hạnh phúc khi có một muội muội hết sức dễ thương.

- Mình cũng nên về thôi.

- Trần Mạnh.

/ 1 tháng sau /

Cảnh giới của Trần Mạnh bây giờ đã là Luyện thể cảnh cửu trọng đỉnh phong.

Bây giờ cậu sắp bắt đầu đi đến học viện ở Long Vĩnh Thành để năng cao thực lực.

- Ca ca, ca phải đi rồi sao ? - Trần Như Ngọc.

- Ở nhà ngoanh nhé, đứa em gái đáng yêu của anh.

- Trần Mạnh.

Trần Mạnh mỉm cười rồi véo má của Như Ngọc, cô bé thấy vậy lại vô cùng tức giận vì hành động của ca ca của mình, nhưng lại không hoàn toàn ghét điều đó.

- Ca ca bình an, một năm sau muội sẽ đến học chung với huynh.

- Trần Như Ngọc.

- Ừ, em ở nhà nghe lời nhé.

- Trần Mạnh.

- Không công bằng, tỷ tỷ lại được đi cùng ca ca.

- Trần Như Ngọc.

- Hahaha.

Muội muội ngốc à, ta không đi thì sau này làm sao mà có thực lực được, ghen tị thì một năm đi là được.

- Trần Mỹ Diệp.

- Hai đứa đi đường cẩn thận.

- Ngô Ái Vy.

- Sớm ngày thành cường giả nhé.

- Trần Việt.

- Vâng.

- Trần Mỹ Diệp, Trần Mạnh đồng loạt nói.

- Huynh sẽ gia nhập tông môn, nên có dịp chúng ta sẽ gặp nhau.


- Trần Dũng.

- Đi đường cẩn thận.

- Trần Vũ Dương.

- Đi đường may mắn, có gì thì hãy thường xuyên liên lạc với gia đình.

- Từ Hải Ngân.

- Vâng, mọi người.

Chúng con đi đây.

- Trần Mạnh, Trần Mỹ Diệp đồng thanh nói.

Cả hai tỷ đệ bọn họ sau đó cùng nhau lên đường đến học viện, nhưng được nữa đường lại có giọng nói vang từ đằng xa.

- Ê, hai người chờ với.

- Ồ, là Lý Quân Cường à ? Muốn đi cùng tụi này sao ? - Trần Mỹ Diệp.

- Tất nhiên rồi, tôi cũng muốn đến học viện.

- Lý Quân Cường.

- Ừ, thế thì xuất phát thôi.

- Trần Mạnh.

Vậy là ba người đã cùng nhau lên đường đến học viện, trên đường đi họ thông qua xe ngựa.

Trong vòng hai ngày đã đi đến đi đến Long Vĩnh Thành.

/ Long Vĩnh Thành /

- Tấp nập.

- Huyên náo.

- Ồ, đây là Long Vĩnh Thành sao ? - Lý Quân Cường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận