Vợ chồng nhà giàu plastic

*
 
Tỏ vẻ thì cũng chỉ là tỏ vẻ, Chu Nhân đã được nếm cái gọi là tự làm tự chịu. 
 
Lúc rời khỏi tầm mắt của đám trẻ đó thì bóng lưng cô vô cùng tiêu sái nhưng ngay khi khuất khỏi tầm mắt chúng, Chu Nhân lập tức kéo lấy Tư Nhất Văn hét lớn: "Aiya! Đau đau đau! Đau chân!" 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tư Nhất Văn toát mồ hôi lạnh, kéo Chu Nhân ngồi xuống ghế dài ở gần đó. 
 
"Chân trái đau hả?" Anh quỳ gối trước mặt cô, cẩn thận từng chút một, nâng bàn chân của cô lên. 
 
Chu Nhân cắn răng cắn lợi gật gật đầu: "Chưa khởi động chỉ mải tỏ vẻ ngầu, chắc là hơi căng thẳng nên bị thương rồi."
 
Cô nói vô cùng thản nhiên, như thể đây chỉ là một chuyện bé xíu. 
 
"Anh xem nào." Tư Nhất Văn chầm chậm cởi bỏ giày trên chân Chu Nhân, nhẹ nhàng kéo tất xuống. Rất nhanh những vết thương, vết sẹo trên mu bàn chân cô lộ ra, ngoằn ngoèo chồng chất, lồi lõm không bằng phẳng. 
 
"Đau ở đây sao?" Tư Nhất Văn hỏi. 
 
Chu Nhân gật gật đầu: "Ừm."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỗ những vết thương cũ này Chu Nhân chưa từng nhắc đến trước mặt ai, kể cả Tư Nhất Văn. Sau khi kết hôn cũng có một lần Tư Nhất Văn hỏi đến nhưng cô chỉ cười haha nói bản thân không cẩn thận bị thương nên phải làm một ca tiểu phẫu, chỉ vậy thôi. 
 
Người nhà họ Chu một khi trong lòng muốn giấu chuyện gì đó, thì đương nhiên sẽ không để Tư Nhất Văn biết. 
 
Tư Nhất Văn không nói thêm gì đã ôm Chu Nhân đi bệnh viện. 
 
Chu Nhân sợ phiền phức: "Thật sự là không cần đi bệnh viện đâu, nghỉ ngơi một chút là được rồi."
 

Nhưng Tư Nhất Văn vẫn cứ mím môi không nói gì, Chu Nhân có chút không hiểu suy nghĩ của anh lúc này là gì rồi. Cô băn khoăn mãi không biết anh đang giận hay là đang lo lắng nữa. 
 
Mãi cho đến khi ở viện, bác sĩ ở phòng cấp cứu kiểm tra rồi nói do dây chằng bị căng, sắc mặt của Tư Nhất Văn mới thả lỏng hơn chút. 
 
Chu Nhân ở bên cạnh nói chen vào: "Em nói là không có vấn đề gì đâu mà." 
 
Ti Nhân Văn quay sang lườm cô một cái, cô lập tức ngoan ngoãn im lặng. 
 
Trên con đường về cả hai vẫn cứ im lặng như vậy. 
 
Tâm trạng cả ngày hôm nay của Chu Nhân giống như ngồi trên một chuyến tàu lượn siêu tốc vậy, lúc thì tốt lúc thì xấu, lúc thì tụt dốc lúc thì hưng phấn. 
 
Không lâu trước đó cô còn đang giận Tư Nhất Văn, lúc này thì lại đổi thành cô cảm thấy hơi áy náy. Cô áy náy là bởi vì hành động bồng bột của mình tạo thành phiền phức cho người khác, khiến người khác phải lo lắng. 
 
Người nhà họ Chu cũng không tán thành việc Chu Nhân tham gia mấy loại vận động như trượt tuyết trượt ván, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì lo lắng cô sẽ bị thương. Đúng thật là những năm ấy trên người Chu Nhân có vô số vết thương lớn nhỏ đếm không xuể. Mỗi khi trên người bất cẩn xuất hiện một vết bầm tím, người lo lắng nhất không ai khác chính là mẹ cô - bà Tô. Thế nên cứ nhìn thấy mặt bà Tô tối sầm không nói năng gì, Chu Nhân liền biết rằng mẫu hậu đại nhân đang giận rồi. 
 
Những lúc như vậy, Chu Nhân thường ở trước mặt mẹ làm nũng rồi nói mấy câu nịnh nọt. Cứ làm vậy được một lúc là sẽ thấy bà Tô đau lòng mà rơi lệ, khuyên cô chơi mấy môn vận động nguy hiểm như vậy ít thôi. Nhưng khuyên vẫn là khuyên không nổi, Chu Nhân nghe từ tai trái lọt hết ra tai phải, cách vài ngày lại chạy ra ngoài chơi. 
 
"Nhất Nhất…" Chu Nhân cũng giống như mọi khi làm nũng trước mặt bà Tô, chủ động lại gần mặt Tư Nhất Văn một chút. 
 
Tư Nhất Văn lo rằng Chu Nhân cử động bừa bãi sẽ ảnh hưởng đến vết thương, sắc mặt nghiêm túc: "Đừng lại gần anh."
 
........
 
Có vẻ tình huống nghiêm trọng hơn tưởng tượng của cô. 
 
Chu Nhân phồng má, bày ra gương mặt hối lỗi, chớp mắt liên tục với Tư Nhất Văn: "Cái đó, anh giận rồi hả?" 
 
Tư Nhất Văn khẽ nhướn mày, hỏi ngược lại cô: "Tại sao anh phải giận cơ chứ?"

 
Lời này đúng thật là giống hệt với mỗi lần bà Tô giáo huấn Chu Nhân. 
 
Nghe thì có vẻ chỉ là một câu hỏi ngược lại từ anh, nhưng nó thật sự khiến cô ý thức được lỗi lầm của mình. 
 
Chu Nhân dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình, khẽ gãi gãi mu bàn tay của Tư Nhất Văn: "Đừng giận nữa nha, sau này em không chơi nữa được không?"
 
Tư Nhất Văn nói thật lòng: "Em muốn chơi thì cứ chơi, anh sẽ không cản em đâu."
 
Nhưng những lời này lọt vào tai của Chu Nhân lại biến thành giống như những lần bà Tô nói với cô mỗi khi tức giận. Nói là sẽ không ngăn cản nhưng chỉ cần cô dám đi chơi nữa thì phải tự nghĩ đến hậu quả đi! 
 
Nhưng rất rõ ràng, hành vi của Tư Nhất Văn ở một bậc cao hơn. Sự tức giận hay vui vẻ của anh đều không lộ ra trên gương mặt khiến người khác không thể nào đoán nổi. 
 
Tình huống hiện tại không giống với bà Tô trước đây cho lắm. 
 
Chu Nhân trước giờ chưa từng nói đến sở trường hoặc giải thưởng của mình ở trước mặt Tư Nhất Văn, thậm chí là có ý muốn giấu giếm.
 
Tối nay có vẻ hơi "ra vẻ" rồi. 
 
Chu Nhân cảm thấy, có lẽ cô nhất thời không dỗ được Tư Nhất Văn đâu.
 
Thực tế thì lúc này đây Tư Nhất Văn cũng không hiểu nổi tâm trạng phức tạp của mình. 
 
Lúc nãy anh đã tận mắt chứng kiến dáng vẻ tiêu sái của Chu Nhân khi trượt ván, bộ dạng đó của cô còn vui hơn nhiều so với lúc anh tặng cô một bộ trang sức cao cấp. Giống như đám trẻ nó nói vậy, kỹ năng Chu Nhân nhất định có nền tảng không dưới 10 năm. 
 
Nhưng điều anh lo nhất vẫn xảy ra rồi, cô đã bị thương. 
 
Nhưng mà dẫu sao thì Tư Nhất Văn cũng không có tư cách gì để giận, càng không trách móc Chu Nhân. 

 
Cùng lắm là… anh rất lo lắng, thậm chí còn tự trách bản thân vô năng. 
 
*
 
Sau khi xuống xe cũng là Tư Nhất Văn bế Chu Nhân lên tầng. 
 
Chu Nhân lúc này đưa ra một lựa chọn sáng suốt là không nói gì nhiều, bởi bây giờ cô nói gì cũng là vô dụng. Nhưng cố biết rằng bây giờ cô phải chủ động tỏ ra yếu ớt, giống như bé mèo nhỏ chạy qua chạy lại bên cạnh Tư Nhất Văn, làm nũng nịnh nọt anh. 
 
Về đến nhà Tư Nhất Văn liền để Chu Nhân ngồi trên sofa, nói với cô bằng giọng như không cho người khác từ chối: "Anh đi tắm với mở nước trước, lát nữa anh tắm giúp em." 
 
Chu Nhân nghĩ đến những gì đã xảy ra ở phòng làm việc chiều nay, mặt đột nhiên đỏ lên: "Không cần đâu, em tự tắm được."
 
Tư Nhất Văn không tiếp lời cô, đi vào nhà tắm. 
 
Rất nhanh, tiếng nước tí tách vang lên. Chẳng bao lâu sau Tư Nhất Văn đi ra, bế Chu Nhân lên.
 
Tuy rằng hai người cũng chẳng còn gì chưa thấy nhưng bây giờ phải cởi bỏ từng lớp quần áo trước mặt Tư Nhất Văn để đi tắm, Chu Nhân cảm thấy ngượng ngùng quá trời. Cô cảm thấy mình hiện tại giống một chú cừu non đang chuẩn bị để mặc cho người ta lột da làm thịt. 
 
Ngược lại thì Tư Nhất Văn trông có vẻ vô cùng bình tĩnh. 
 
Hôm nay Chu Nhân mặc một bộ đồ thể thao, loại áo có khóa kéo.
 
Tư Nhất Văn giống như phụ huynh đang chuẩn bị tắm cho con em mình, đứng trước mặt Chu Nhân đang giơ tay ra định kéo khóa áo cô xuống. Chu Nhân vùng vẫy lần cuối cùng, giữ tay Tư Nhất Văn lại: "Để em tự cởi."
 
Cô bị đau ở chân chứ đâu phải ở tay, vẫn có thể tự mình cởi quần áo. 
 
Cởi áo ngoài ra, bên trong vẫn còn một chiếc áo khác. Trong chiếc áo đó vẫn còn áo lót. 
 
Chu Nhân ngẩng lên nhìn Tư Nhất Văn, anh cứ đứng trước mặt cô, trông vô cùng bình tĩnh tự nhiên, điều này lại khiến trái tim cô loạn nhịp.
 
Cảm giác kỳ lạ ghê, cô cảm thấy bản thân giống như đứa trẻ vừa mới làm một bài kiểm tra, đang đứng để tiếp nhận sự kiểm duyệt của bố mẹ vậy. Hai tay cô đã vắt chéo nắm lấy hai góc áo, định kéo lên để cởi ra, nhưng lại ngại không muốn cởi. 
 
"Sao không cởi nữa rồi?" Giọng nói Tư Nhất Văn đều đều. 

 
Chu Nhân cuối cùng cũng không thể nhịn nổi nữa: "Anh có thể nào đừng nhìn chằm chằm vào em không hả!"
 
Tư Nhất Văn bật cười, quỳ gối xuống ngang tầm mắt với Chu Nhân: "Sao? Còn xấu hổ nữa hả?"
 
Tư Nhất Văn giọng nói hơi khàn: "Lúc chiều cầm cà vạt trói anh hình như rất gan dạ mà ta?"
 
"Tư Nhất Văn!"
 
Anh lại còn thêm dầu vào lửa: "Gọi chồng đi."
 
Lần này thì Chu Nhân thật sự không còn mặt mũi nào nữa, trong đầu chỉ toàn những việc chiều nay xảy ra ở phòng làm việc. Đừng để dáng vẻ tùy cô làm càn của anh lúc đấy lừa dối, thực ra toàn bộ quá trình đều là anh làm chủ, khiến cô phải khó khăn vùng vẫy. 
 
Cuối cùng anh còn ở bên cạnh tai cô nói khẽ: "Gọi chồng đi."
 
Nếu là lúc bình thường thì Chu Nhân sẽ vô cùng tự nhiên mà gọi, không chỉ bên trái gọi một câu chồng ơi bên phải gọi một câu chồng ơi, mà còn lúc thì nịnh nọt lúc thì làm nũng. 
 
Nhưng tình huống lúc này thì khác, Chu Nhân cảm thấy không tài nào gọi nổi. 
 
May mà Tư Nhất Văn cũng không có ý định làm khó cô, chắc có lẽ anh cũng không chịu nổi cái điệu bộ chần chừ của cô, đứng dậy cởi quần áo cô ra. Buổi tối trời hơi lạnh rồi, anh cũng sợ cô bị lạnh, muốn cô nhanh chóng cởi quần áo đi tắm. 
 
Chu Nhân cũng không thèm vũng vẫy làm gì nữa, chu miệng để mặc anh bày bố. 
 
Trong lòng cô vô cùng ủy khuất lạnh lẽo, cảm thấy tối nay chơi ván trượt thật lỗ quá, không chỉ khiến bản thân bị thương, còn phải ở trước mặt Tư Nhất Văn khó xử đến vậy. 
 
Đợi đến khi quần áo đã cởi hết, anh nhấc cô dậy, bế cô vào bồn tắm tràn đầy nước ấm. 
 
"Nước như vậy đủ ấm chưa?" Anh hỏi. Chu Nhân gật gật đầu, giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng: "Thôi được rồi, anh có thể ra ngoài rồi, để em tự tắm tiếp là được rồi."
 
Tư Nhất Văn cười khẩy: "Sao? Lợi dụng xong là đá anh đi liền hả?"
 
Anh nhịn cả buổi tối rồi, lúc này anh cúi người xuống, dùng một tay nâng cằm của Chu Nhân, bịt lại đôi môi cô. Chu Nhân nhân lúc hôn giận dỗi cắn anh, cố ý cắn vào lưỡi anh một cái. 
 
Nụ hôn của Tư Nhất Văn đã dừng lại, chuyển sang bên tai cô, khẽ nói: "Vợ ơi, giờ đến lượt em cởi giúp anh rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui