Vợ chồng bình thường

Chương 9: Dục cầu bất mãn 4
Bố của Lý Mông tái hôn khi anh mười sáu tuổi, và ông đã có một đứa con gái sau khi tái hôn, tên là Lý Trân, người đã có một cuộc sống mới.
 
Mở cửa, những gì Ban Ấu An và Lý Mông nhìn thấy là một gia đình ba người hạnh phúc, đang làm há cảo quanh bàn. Lý Trân mới học lớp sáu, những đứa nhỏ bây giờ đều lớn rất nhanh, cô bé cũng gần bằng Ban Ấu An . Cô bé thấy hai người đến nở một nụ cười và hét lên: “Anh trai, chị dâu!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Mông gọi bố, dì, sau đó trả lời một cách thờ ơ. Ban Ấu An theo sau anh cũng gọi bố dì.
 
Ban Ấu An rất thích Lý Trân, cô chạm vào đầu cô bé và nói: “Lại cao thêm rồi.”
 
Lý Trân cười gật đầu: “Em đã cao 1m50 rồi.”
 
Ban Ấu An cảm thán trẻ em ngày nay được nuôi dưỡng và phát triển thật tốt. Khi học lớp sáu, cô vẫn chỉ là một cô bé cao 1m40.
 
“Đến đây.” Người vợ thứ hai của bố Lý họ Lưu, Lý Mông trước giờ đều gọi dì Lưu, “Hai con cùng vào làm sủi cảo.”
 
Ban Ấu An mỉm cười, gật đầu với bà rồi đi vào bếp, lấy một cái bát.
 
Cô nhìn Lý Mông đứng thẳng, không nói chuyện với bố Lý, để đỡ xấu hổ hơn cô cũng lấy bát đũa cho Lý Mông.
 
Lý Mông bóp mông cô, đem Ban Ấu An kéo lại gần mình, anh cười híp mắt nói: “Vẫn là vợ anh thương anh nhất.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Điều này là để cảm ơn Ban Ấu An vì đã cứu trợ cho anh.
 
Ban Ấu An hiểu hoàn cảnh của Lý Mông. Năm lớp 6, bố mẹ Lý Mông ly hôn, sau đó anh sống với bố.
 
Mối quan hệ của Lý Mông với bố không thân thiết.

 
Bố Lý là một người khắt khe và ngoan cố.
 
Khi Lý Mông học trung học cơ sở, cậu học không tốt, đi theo những thành phần xấu trong xã hội, bố Lý đã đánh Lý Mông rất nặng vì điều này, ông làm vậy không thể thuần phục được Lý Mông còn làm tình cảm giữa hai bố con ngày càng rạn nứt.
 
Thường thì khi đến nhà bố Lý, chủ yếu là Ban Ấu An nói chuyện với bố Lý và dì Lưu.
 
Dì Lưu nói riêng với Ban Ấu An rằng nếu Ban Ấu An không đi cùng, Lý Mông sẽ chỉ đến thăm nhà trong dịp Tết Nguyên đán còn thời gian còn lại sẽ không đến.
 
Cha Lý cũng nhớ con trai mình, nhưng ông không thể xuống nước, chỉ có thể lấy cớ dì Lưu nhớ  Ban Ấu An, gọi anh đưa Ấu An về.
 
Ban Ấu An trông bất lực và buồn cười khi nhìn hai bố con ngượng nghịu, lén lút quan tâm nhau.
 
Sau bữa tối, dì Lưu nói hai người bọn họ hãy ở lại một đêm, nếu là trước đây Lý Mông sẽ từ chối nhưng hôm nay anh lại đồng ý.
 
Dì Lưu vui vẻ cười: “Vậy tụi con ngủ phòng khách nhé? Ở phòng đó giường sẽ to hơn.”
 
“Chỉ cần ngủ ở phòng con được rồi.” Lý Mông nói.
 
“Giường có nhỏ quá không?” Dì Lưu hỏi.
 
“Không sao đâu, An An không có ghét bỏ con, đúng không bà xã.”
 
Ban Ấu An nói: “Em ghét, anh ngủ dưới sàn nhà đi”
 
Lý Trân ở một bên cười điên cuồng.
 

Ban Ấu An cũng mỉm cười: “Lý Mông, anh có biết anh lớn lắm không?”
 
“Anh hứa sẽ không đè em.” Lý Mông lại thì thầm vào tai cô, “Nếu không, vợ à, em ngủ trên người anh thì thế nào?”
 
Ban Ấu An nhìn anh: “... Anh đứng đắn một chút.”
 
“Là vợ anh không đứng đắn mới đúng.” Lý Mông cắn lỗ tai cô, “Hôm nay em có tự mình lén sờ không?”
 
Ban Ấu An không được tự nhiên ho nhẹ, tránh sang một bên.
 
Bố Lý ở một bên nói: “Vậy thì ngủ phòng con đi. Dì Lưu mỗi ngày đều dọn dẹp.”
 
Lý Mông đang ngồi yên, nhẹ nói “Ừm.”
 
Sau khi xem TV một lúc, Lý Mông đưa Ban Ấu An vào phòng và nói rằng anh muốn cho cô xem những bảo bối trong phòng của mình.
 
Không phải lần đầu tiên Ban Ấu An đến phòng Lý Mông, anh đã sống ở đây hơn mười năm, từ khi là một đứa nhỏ đến thiếu niên, đây là thế giới nhỏ chỉ thuộc về Lý Mông.
 
Các bức tường treo đầy áp phích của các ngôi sao bóng đá và bóng rổ, hai bức tường được trát vữa. Bức tường bên trái cạnh cửa sổ là một cái giá sách, không có mấy quyển sách, bọn họ đã thu gọn hết rồi, bây giờ đã chuyển đến nhà của hai người, chỉ có vài chiếc ô tô, mô hình máy bay và nửa dãy đĩa DVD.
 
Có một cái tủ dưới giường của Lý Mông, anh mở nó ra, trong đó có vài cuốn album ảnh khi còn đi học.
 
“Nhìn này.” Lý Mông mở một album ảnh và đưa cho cô.
 
Ban Ấu An nhìn thấy một bức ảnh nhóm lớn, trên đầu bức ảnh có dòng chữ lớp 6/3 khóa 20xx, tên của giáo viên và học sinh được đánh dấu theo thứ tự các hàng ở phía dưới .
 

Ban Ấu An còn nhớ rõ đây là ngày chụp ảnh tốt nghiệp tiểu học, nắng chói chang, ai nấy đều nhíu mày nheo mắt.
 
Lúc đó cô thấp bé ngồi xổm ở hàng đầu tiên, đeo một chiếc dây buộc tóc màu hồng mà mẹ cô đặc biệt mua cho cô, mỉm cười ngốc nghếch.
 
Ban Ấu An dùng đầu ngón tay chọt nhẹ vào má, trên cô hàng thứ ba là khu vực dành cho những chàng trai cao lớn. Trong số đó có một cậu bé với cổ áo không cài cúc, đôi má rám nắng nhăn lại vì nắng, miệng khẽ mở, như thể cậu vẫn đang than thở với người bên cạnh về sự khắc nghiệt của cái nắng.
 
Đây là Lý Mông mười hai tuổi.
 
Ban Ấu An dùng móng tay chọc mạnh vào mặt mình, rồi bật cười vì sự ngây ngô khi ấy của mình.
 
Lý Mông cầm cuốn album, nghiêng người nhìn bức ảnh chụp cùng cô, nói: “Bà xã, khi còn bé em rất mập.”
 
Ban Ấu An nhẹ giọng nói: “Ông xã, anh một hai muốn chọc cho em đánh anh sao?”
 
Lý Mông cúi đầu, đưa cuốn khác cho cô: “Thần sai rồi, mời phu nhân xem tiếp.”
 
Thứ mà Lý Mông đưa lại là nhật ký của các bạn học cấp 1. Cái này phổ biến thời đó, khi tốt nghiệp mọi người đều viết tin nhắn cho nhau, Ban Ấu An khó hiểu: “Em cũng viết cho anh à?”
 
Lý Mông gật đầu: “Em là người thứ nhất.”
 
Lý Mông mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mọi thứ phải sắp xếp theo thứ tự bảng chữ cái, chữ cái đầu tiên trong họ của cô đúng là chữ cái đầu tiên trong số các bạn học tiểu học.
 
Ban Ấu An nhìn chữ xấu xí thời tiểu học của mình, cô tự mình khinh bỉ nửa ngày, rồi cô mới xem cô đã viết lời chúc gì cho Lý Mông.
 
“Lý Mông, cảm ơn cậu!Tớ chúc cậu có một tương lai hạnh phúc. Ban Ấu An ký tên.”
 
Lý Mông nhìn cô hỏi: “Thật ra, bà xã, anh luôn muốn hỏi, em cảm ơn anh vì điều gì?”
 
Ban Ấu An lỗ tai nóng lên, cô gắp cuốn số lại: “Em quên rồi.”
 
“Em nhất định có nhớ, nói cho anh đi.”
 

Ban Ấu An xoay người muốn chạy, Lý Mông ôm lấy eo cô, hai người cùng nhau ngã xuống giường.
 
“Nói cho anh đi.”
 
“Em nói quên rồi mà!”
 
Lý Mông thọc lét Ban Ấu An, cô cười đến nổi không thể thở được.
 
“Nói cho anh mau.” Lý Mông hôn lên vành tai cô, “Em nói rồi anh sẽ nói cho em biết một bí mật của anh.”
 
“Bà xã___”
 
“Ban —— Ấu —— An——”
 
“Được rồi, được rồi.” Ban Ấu An thỏa hiệp, nhẹ nhàng thở ra nói: “Thì là anh đã giúp em hồi cấp 1. Khi nào nhỉ? Hình như là lớp 1, có một bạn nam lấy bút của em còn hung dữ đánh em...” Cô ngậm ngùi nói: “Thế rồi, anh tới bắt cậu ta trả cây bút lại cho em, cảnh cáo cậu ta không được ăn hiếp em nữa.”
 
Lý Mông ngày đó, giống như một anh hùng, Ban Ấu An tự nghĩ.
 
Lý Mông sờ sờ tóc của cô: “Lớp một? Vợ à, nói thật đi khi đó em có cảm tình với anh rồi đúng không? Lâu như vậy rồi mà em vẫn còn nhớ như in.”
 
“Thực ra.” Ban Ấu An nói, “Kể từ đó, em luôn nghĩ rằng anh là một người tốt.”
 
“...” Lý Mông vỗ vỗ cái mông của cô: “Hả? Em phát cho anh thẻ người tốt?”
 
“Đau quá...” Ban Ấu An nheo lại miệng, “Em nói thật. Còn bí mật của anh thì sao? Em muốn nghe.”
 
Lý Mông xoa xoa cái mông vừa bị anh đánh cho một phát của Ban Ấu An, thì thào nói: “Khi còn thiếu niên, anh ở trên giường này mỗi ngày đều nghĩ đến phụ nữ rồi tự sướng.”
 
“Anh hạ quyết tâm và tự nhủ rằng trong tương lai nhất định phải đưa người phụ nữ anh thích lên giường này và thao cô ấy vài lần.”
 
——


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận