Vợ chồng bình thường

Chương 21: Ký ức của Lý Mông 2
Lý Mông muốn thao Ban Ấu An.
 
Anh muốn tách chân cô ra và ép buộc cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ban Ấu An nói với anh rằng cô chưa từng có mối tình nào trước đây.
 
Cô đỏ mặt ngay cả khi nắm tay, vậy chắc chắn cô chưa bao giờ cho người đàn ông nào chạm vào cô.
 
Lý Mông không quy định cô gái anh quen phải còn trinh tiết, nhưng khi anh biết Ban Ấu An bây giờ là một tờ giấy trắng, anh có một loại khao khát muốn chọc thủng tờ giấy trắng này, nhào nặn nó, vò cho nó nát, cho người khác biết Ban Ấu An đã có một người đàn ông.
 
Lý Mông cũng không giấu giếm ham muốn của mình, anh không thể ăn thì chỉ cần được ngắm nhìn là tốt rồi. Lý Mông hẹn gặp Ban Ấu An ngày càng thường xuyên hơn và chiếm hết thời gian rảnh của cô, sợ điều này gây phiền nhiễu nên đã thay đổi thủ đoạn để gây bất ngờ cho Ban Ấu An.
 
Mỗi lần Ban Ấu An hạnh phúc, anh đều nghĩ, giá mà Ban Ấu An có thể hôn anh.
 

Lý Mông chưa bao giờ cố gắng để theo đuổi các cô gái, cũng như chưa bao giờ đuổi theo họ, nhưng Ban Ấu An khác với những người khác, cô ấy thích những điều đặc biệt, không ham muốn vật chất và có những ý tưởng độc đáo. Theo đuổi theo Ban Ấu An khó hơn những người khác.
 
Lý Mông tặng cô hoa hồng, nhưng cô có vẻ không thích lắm, lần sau Lý Mông chuyển sang tặng cây xương rồng, khuôn mặt của Ban Ấu An có chút vui vẻ.
 
Sau khi gửi hoa và các loại cây khác, Ban Ấu An chỉ mỉm cười lịch sự khi nhận nó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lý Mông biết Ban Ấu An không kén chọn, anh hỏi cô có phải cô không thích những gì anh tặng không, Ban Ấu An xua tay và nói với anh một cách đau khổ.
 
“Không, em, do em không thể trồng cây.” Ban Ấu An xấu hổ “Hồi trước anh không phải tặng xương rồng cho em sao? Em đã làm nó héo mất rồi.”
 
Hóa ra là như vậy.
 
Ban Ấu An lại nói: “Nếu không anh đem về trồng đi? Để nhà em, em sợ có một ngày nó thật sự chết mất.”
 
Lý Mông thực ra không biết trồng cây, nhưng Ban Ấu An nhìn anh rất kỳ vọng, anh biết mình muốn đáp ứng yêu cầu của cô, nên nếu có cơ hội, anh phải nắm thật chắc.
 
Lý Mông trở về nhà với một vài chậu cây mà anh đã đưa cho Ban Ấu An, chăm sóc nó trong một tháng, thấy cải thiện, anh lập tức gửi tin nhắn cho Ban Ấu An.
 
“Em có muốn đến thăm nhà anh không?” Lý Mông hỏi cô với mục đích khác, “Chúng nó lớn lên rất tốt.”
 
Lúc đó bọn họ đã có quan hệ tình cảm rồi, quen nhau mấy tháng bố mẹ hai bên cũng gặp mặt, Ban Ấu An cũng không còn cự tuyệt anh như trước, không chút do dự liền đồng ý, sau bữa tối cô ngồi trong xe của Lý Mông. 
 
Hôm đó, Ban Ấu An mặc một đôi tất màu da, cô ở nhà anh chưa đầy một tiếng đã bị anh cởi xuống.
 
Người phụ nữ bị anh ôm trong vòng tay, Lý Mông có bóng ma vì trước đây bị cô từ chối, anh không có hôn lên miệng, mà là hôn lên má và cổ của cô.
 

Ban Ấu An lo lắng đến mức hai tay run rẩy, cô không chống cự, để cho bàn tay của Lý Mông chui vào quần áo của mình.
 
Bàn tay Lý Mông luồn vào dưới váy cô.
 
“Chỉ có thể, chỉ có thể chạm vào.” Ban Ấu An thì thào nói: “Chưa kết hôn thì không được làm.”
 
Lý Mông chạm vào cô qua quần lót.
 
Khi đó, anh phát hiện ra rằng Ban Ấu An thực sự khá dâm. Vừa chạm tay vào, cô đã ướt.
 
Khe hở mềm mại đến mức anh có thể nhúng nửa ngón tay vào.
 
Chiếc quần lót mỏng in rõ hình dạng của môi hoa huyệt, Lý Mông xoa hạt châu của Ban Ấu An, nghe cô rên, anh cũng rất cứng.
 
Lý Mông hài lòng nhìn cô rên rỉ và run rẩy trong vòng tay anh.
 
“An An.” anh dùng côn thịt cọ xát vào mông cô qua quần, “Chúng ta kết hôn nhé?”
 
Ban Ấu An mặt đỏ bừng, không nói nên lời.

 
Lý Mông đợi một lúc lâu, không đợi cô phản ứng, không khỏi gấp gáp, nhanh chóng nói tiếp: “Những gì anh nói đều là sự thật, An An. Anh biết mình không đủ tốt, nhưng anh sẽ cố gắng làm một người chồng tốt. An An, mỗi ngày thức dậy anh đều nghĩ có em bên cạnh thì thật là tốt. Chỉ cần chúng ta kết hôn anh sẽ được gặp em mỗi ngày. An An, em cưới anh nhé.”
 
Phải mất một lúc lâu, Ban Ấu An mới nói được. Cô kéo tay anh ở phía dưới váy, xấu hổ quay đầu lại khi nhìn thấy những ngón tay ướt đẫm của anh, có chút oán giận: “Anh vừa mới cầu hôn em? Anh nói như vậy chỉ vì muốn được làm tình với em thôi sao?”
 
Đến bây giờ Lý Mông mới hiểu tại sao bạn gái cũ của anh lại nói rằng anh không đạt chuẩn.
 
“Anh không có... thật sự mà, Em tin anh đi ...” Lý Mông càng hoảng sợ, không thể điều khiển được ngôn ngữ, anh do dự, giải thích một lúc lâu cũng không nói rõ một lời.
 
Cơ thể Ban Ấu An vặn vẹo, như thể cố thoát ra khỏi vòng tay của anh.
 
“Anh chỉ thích em, rất thích em.” Lý Mông sợ cô chạy mất, tăng lực ôm cô vào lòng. “Anh là người lớn rồi, An An, anh không thể nhịn được khi thấy người phụ nữ mình thích.”
 
“Đương nhiên đây không phải là chính thức cầu hôn. Anh thật ngốc. Em đừng ghét bỏ anh.” Lý Mông nhìn vào mắt cô “Anh chỉ là, trong lòng nghĩ gì thì nói cái đó thôi.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận