Vậy thì lúc đó, chuyện cô âm thầm mang thai hộ người khác cũng không giữ được.
Mà hợp đồng mang thai của cô lại mơ hồ như thế, phía Lâm Khánh cũng có thể dễ dàng thừa nhận.
Kể cả tiên năm đó cũng không phải cô tự tay đưa cho hắn ta, còn cao thượng tới mức nói để thành nhà đầu tư giấu mặt.
Cô đúng là quá ngu ngốc! “Này, ngày mai chúng ta có buổi tụ tập.
Cậu có muốn đi không? Yên tâm đi, chắc chắn không có…hai người kia!”
Diệp Tịnh Nhi lên tiếng đề nghị, chuyển sang một chủ đề khác.
Hạ Cẩn Mai hơi đăm chiêu một lát, cuối cùng cũng đồng ý.
Dâu sao, cô cũng cần phải gây dựng lại những mối quan hệ của mình sau một năm biến mất, cũng cần có khoảng thời gian tự mình cân bằng lại.
Bởi vì dẫu sao, cuộc sống vẫn cứ là phải tiếp diễn.
“Vậy thì mình nhất định sẽ biến hóa cậu thành người xinh đẹp nhất!”
Diệp Tịnh Nhi khẳng định.
Đôi mắt cô long lanh trong sáng và rất nhiệt thành.
“Mình cũng rất muốn biết sau một năm tay nghề của cậu đã lên đến trình độ nào rồi”
Hạ Cẩn Mai có phần trêu đùa nói.
“Yên tâm đi! Mình đã chắc chắn sẽ khiến cho mọi người trầm trồ với tạo hình của cậu.
”
Diệp Tịnh Nhi chắc chắn một lần nữa, cô còn đưa tay ra hiệu cho bạn mình.
“Được.
Mình giao phó cho cậu đó”
Hạ Cẩn Mai bật cười mà nói.
Diệp Tịnh Nhi và Hạ Cẩn Mai từng học make up cùng nhau và theo đuổi công việc là chuyên gia trang điểm.
Tuy nhiên, khi Lâm Khánh cần người chăm sóc, Hạ Cẩn Mai đã buông bỏ ước mơ của mình để trở về bên cạnh hắn.
Nghĩ lại, đó chính là một lựa chọn ngu ngốc khác của cô.
Cả hai dọn dẹp cũng đến tối muộn thì Diệp Tịnh Nhi bị mẹ gọi trở về.
Hạ Cẩn Mai tiễn Diệp Tịnh Nhi về thì cũng đi tắm rửa.
Hạ Cẩn Mai lúc này mới cảm thấy khắp người mỏi nhừ.
Từ đầu tới cuối đường như không còn sức lực.
Cô trèo lên giường ngủ một giấc tới sáng, những cơn mộng mị cũng theo nhau vào cùng cô.
Thoắt cái đã đến buổi họp mặt.
Hạ Cẩn Mai được Diệp Tịnh Nhi lựa chọn cho một style nền nã vì theo như lý thuyết của cô bạn thì Hạ Cẩn Mai lúc này đang bị bạn bè nghĩ không tốt, cô không thể rực rỡ quá, phải thể hiện ra khí chất nhu mì, một chút yếu đuối mới có thể tạo được thiện cảm cho người nhìn.
Hạ Cẩn Mai thật sự đồng tình với quan điểm này của Diệp Tịnh Nhi.
Cô không thể vì hai kẻ táng tận lương tâm kia mà đánh mất đi những mối quan hệ được.
Mọi mối quan hệ có sự duy trì chắc chắn tương lai sẽ có ích, nhất là khi cô muốn trả thù đôi cẩu nam nữ ấy.
Buổi gặp mặt được tổ chức trong một nhà hàng sang trọng.
Hạ Cẩn Mai đi cùng xe với Diệp Tịnh Nhi.
Khi cả hai vừa bước vào phòng tiệc, điều không ngờ nhất cuối cùng lại xảy đến.
Lâm Khánh và Lưu Bối Na đã chêm chệ ngồi trên bàn tiệc, xung quanh là sự chào đón của bạn bè.
Hạ Cẩn Mai liếc nhìn hai kẻ, lòng không thấy đau nữa mà chỉ có sự ghê tởm.
Đám bạn vừa thấy Hạ Cẩn Mai xuất hiện thì có kẻ cất tiếng: “Ồ, tưởng là ai.
Hóa ra Hạ tiểu thư đã đến.
Hạ Cẩn Mai à, cô cũng lặn lâu thật đấy, tận một năm trời”
Hạ Cẩn Mai nhận ngay ra lời nói này là của Đinh Thư Nhã, một trong số những cô bạn thân của Lưu Bối Na.
Trước đây khi cô còn là bạn gái của Lâm Khánh, cô ta đối với cô phần kính trọng, phần khách sáo.
Không ngờ khi gió đổi chiêu, bản tính cũng bộc lộ lập tức.
Hạ Cẩn Mai nhếch môi cười, cô không đếm xỉa đến lời cô ta nói, chỉ châm chậm nói với tất thảy mọi người có mặt ở đây: “Chào mọi người, lâu quá không gặp!”
Vẫn có những người bạn chào đón Hạ Cẩn Mai.
Lưu Bối Na liếc nhìn cô, chẳng những không tiều tụy đi mà lại xinh đẹp hơn, khí chất hơn lòng tràn ghen ty.
Ánh mắt Lâm Khánh cũng lén nhìn mấy lần.
Chính hắn cũng muốn có cô.
Chỉ là không có được thì đạp đổ.
Cùng với đó, lòng tham của một gã đàn ông khiến hắn không muốn dừng lại chỉ với một người phụ nữ.
“Hạ Cẩn Mai, mau qua đây ngồi”
Đây là tiếng nói của lớp trưởng lớp phổ thông.
Tên anh ta là Phạm Bảo Trung, vốn là người hòa nhã, lịch thiệp, gia cảnh cũng rất tốt.
Trước đây anh †a từng theo đuổi Hạ Cẩn Mai nhưng thất bại vì Lâm Khánh quá xuất sắc, lại chiếm được thiện cảm của Cẩn Mai nên cuối cùng anh ta bỏ cuộc.
Hạ Cẩn Mai gật đầu cười nhẹ, cùng với Diệp Tịnh Nhi bước qua chỗ mà Phạm Bảo Trung vừa chỉ.
Cô mơ hồ cảm thấy rất nhiều ánh mắt nhìn mình, trong đó có cả Lâm Khánh và Lưu Bối Na.
“Hạ Cẩn Mai, một năm qua cô đã đi đâu vậy?”
Một người bạn khác tò mò hỏi cô.
Hạ Cẩn Mai sớm đã có dự liệu bị hỏi câu hỏi này trước khi đến buổi họp lớp, chỉ là cô không ngờ đến việc có sự xuất hiện của hai kẻ kia ở đây.
Vậy nên cô cân nhắc một chút rồi mới trả lời: “Tôi sang Pháp, để có thế nhìn thế giới với cái nhìn rộng hơn”
Một vài người ồ lên.
Trong lòng dĩ nhiên có những nghi ngại về việc cô bỏ rơi Lâm Khánh khi công ty anh rơi vào khủng hoảng nhưng ngoại trừ Đỉnh Thư Nhã thì không ai muốn đào sâu chuyện này.
“Bỏ bạn trai trong lúc bạn trai gặp khó khăn sao?”
Đinh Thư Nhã trực tiếp nói.
Tất thảy mọi người đều quay ra nhìn cô ta rồi lại quay sang nhìn Hạ Cẩn Mai.
Lưu Bội Na không những không lo ngại sự thật là gì mà còn vênh mặt đầy ngạo mạn.
Cô ta biết, chuyện này Hạ Cẩn Mai không cách nào giải thích đối với mọi người bởi vì nhìn bề ngoài thì đúng là cô đã bỏ rơi Lâm Khánh đúng lúc công ty hẳn ta gặp chuyện.
Hạ Cẩn Mai không cách nào đáp, cô cố tình bỏ qua câu hỏi.
Nhưng Đỉnh Thư Nhã vẫn không buông bỏ: “Sao hả? Tôi nói đúng quá nên không nói được gì đúng không?”
“Thư Nhã à.
Cậu đừng hỏi đến chuyện này.
Em ấy…có lý do của mình”
Lưu Bồi Na không biết xấu hổ lên tiếng.
Nếu như cô ta ngậm miệng im lặng còn đỡ, đăng này còn giả thanh cao, lên tiếng bênh vực Hạ Cẩn Mai, kỳ thực là hạ thấp uy tín của cô trong mắt bạn bè.
“Đỉnh Thư Nhã, cậu im miệng cho tôi.
”
Diệp Tịnh Nhi không nhịn nữa mà lập tức nói.
Nhưng Đỉnh Thư Nhã chỉ cười mỉa mai: “Lâm Khánh, anh có thể chấp nhận được mà ngồi cùng bàn với cô ta, còn mình, mình không nhịn được cái kiểu thấy hoạn nạn tự mình chạy trước như thế”
Hạ Cẩn Mai cười khẩy một tiếng.
Đúng là một kẻ khóc mướn.
Lâm Khánh vốn không muốn khơi lên vì dù sao hẳn ít nhiều cũng không muốn để những chuyện đáng xấu hổ của mình bị vạch trần, dù là lời nói từ một phía.
Nhưng khi thấy Hạ Cẩn Mai từng bước bị bức ép mà không hề phản kháng thì trong lòng cũng thấy trào phúng.
Hắn nhếch môi nói: “Mọi người! Hôm nay là ngày mà tôi và Lưu Bối Na công bố tin kết hôn với mọi người.
Những chuyện khác để nói sau đi”
Hạ Cẩn Mai thấy trong lòng thật chua xót.
Hóa ra hôm nay hắn đến là thông báo tin kết hôn.
Hai người cũng xứng đôi lắm.
Đều là một lũ không ra gì.
“Chúc mừng hai người.
”
Hạ Cẩn Mai là người nói câu đầu tiên.
Đinh Thư Nhã và tất thảy người khác đều quay nhìn.
Diệp Tịnh Nhi thì lo lắng không thôi cảm xúc của Hạ Cẩn Mai liền lấy tay cầm lấy tay bạn mình an ủi.
“Tôi thật lòng chúc mừng hai người.
Bởi vì…hai người đúng là xứng đôi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...