Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi


“Anh nói gì tôi không hiếu.

Tôi đâu có ám hiệu gì với anh?”
Hạ Cẩn Mai cũng cứng rắn đáp lại cái nhìn bức người của Vương Tuấn Dương.

Không biết là do cô ăn gan hùm, hay bởi sự thức tỉnh của gã bắt cóc kia khiến cho cô nhất định cứu hắn một mạng dù là hắn vốn suýt muốn giết cô.

Trái lại là người đàn ông này, lại mang đến cái cảm giác áp bức đáng ghét.

Vương Tuấn Dương tựa người ra phía sau chiếc dựa lưng của e lăn, anh nhìn Hạ Cẩn Mai với ánh mắt cau có.

“Cô hóa ra như vậy.


Nói xong thì phẩy tay ra hiệu mọi người rời đi.

Mãi đến khi cánh cửa đóng trở lại rồi, Hạ Cẩn Mai mới thấy như tim mình đập trở lại.

Nỗi sợ hãi mới dân tan biến.

Cô lúc này mới tự hỏi lòng mình, đoạn thời gian vừa rồi, cô lấy đâu ra bằng ấy dũng khí? Có hay chăng dù không muốn thừa nhận nhưng đó là nằm ở việc mình đã là mẹ nhưng mặt con một lần chưa được thấy nên không muốn làm tổn thương đứa nhỏ? Có lẽ là như vậy!
Vương Tuấn Dương trở về biệt thự cao cấp của mình.

Ngày hôm nay quả thật là một ngày mà mẹ anh đã dốc hết tâm cơ, tính toán muốn đoạt đứa con này đi của anh.

Đáng tiếc là bà ta lại thất bại hai lần liên tiếp trong một ngày.

“Bác sĩ nói thế nào?”
Vương Tuấn Dương cất tiếng hỏi chú Lục.

Từ phía sau, chú Lục hơi cúi người, đáp rành mạch: “Cậu chủ nhỏ không có vấn đề gì lớn, chỉ là hít hơi nhiều thuốc ngủ thôi ạ.

Cậu chủ còn quá nhỏ, nên cần thời gian loại thuốc ra khỏi cơ thể lâu hơn người lớn”
Vương Tuấn Dương hơi mím môi lại.

Ánh mắt anh u tối nhìn về phía trời đêm.


“Điều gì là tốt nhất cho một đứa trẻ?”
Đột nhiên Vương Tuấn Dương cất tiếng.

Lục Vĩnh Thành cũng bị lời nói này làm cho dọa mất mật.

“Cậu chủ hỏi tôi sao?”
Lục Vĩnh Thành lần nữa xác nhận lại.

Vương Tuấn Dương không đáp, nhưng vẻ thâm trầm đó là câu trả lời cho tất thảy.

“Cậu chủ, thứ cho tôi nói thẳng”
“Nói đi.

Tôi không thích vòng vo”
Vương Tuấn Dương đáp tỏ ý đồng tình.

Lục Vĩnh Thành tay siết vào nhau, dường như đang cố tìm câu từ nói cho hợp tình hợp lý nhất.

Sau rất nhiều cân nhắc, ông nói: “Cậu chủ…dù thế nào thì một đứa trẻ cũng rất cân có mẹ bên cạnh.

Nếu có thể…cậu hãy suy nghĩ…đón cô gái ấy tới đây.

Chúng ta có thể không cho cô ấy biết đó là con ruột cô ấy”
Lục Vĩnh Thành vừa nói mà vừa phải nhìn chằm chằm vào đối phương, chỉ sợ một chút không hợp ý, Vương Tuấn Dương sẽ nổi cơn thịnh nộ.

Nhưng hôm nay, Lục Vĩnh Thành lo hơi thừa, vì từ đầu tới cuối Vương Tuấn Dương không có một biểu hiện gì.

Thậm chí dường như anh có chút đồng tình.

Thuận nước đẩy thuyền, Lục Vĩnh Thành nói tiếp: “Chuyện hôm nay cũng thật trùng hợp.

Xem như cô ấy có duyên”
Nghe đến đây thì Vương Tuấn Dương đột nhiên lại cười, dù ánh cười chỉ thoáng qua nhưng Lục Vĩnh Thành đã chăm sóc cho Vương Tuấn Dương từ nhỏ nên có thể tinh tế nhận ra.

“Cô gái đó…quá ngu ngốc”
Vương Tuấn Dương nhận định trong sự ngạc nhiên của Lục Vĩnh Thành.

Ông mơ hồ hỏi lại: “Ngu ngốc?”
Vương Tuấn Dương không đáp.

Anh chầm chậm xoay cái xe lăn của mình.

Môi vẫn hơi cong lên.

Dường như đổi với anh, sự ngu ngốc của Hạ Cẩn Mai rất tức cười.

Đúng lúc đó, một tiếng gõ cửa cất lên: “Cậu chủ, tôi vào được không ạ?”
Lục Vĩnh Thành đứng thẳng người dậy, đi nhanh về phía cửa rồi mở ra để cho người bên ngoài bước vào.

Đó là Tiểu Trương.

“Cậu chủ!”
Tiếu Trương vừa cúi người vừa kính cẩn chào hỏi.

Lục Vĩnh Thành cũng theo đó mà lặng lẽ rời đi, không dám ở lại thêm nữa.

Chuyện trong nhà họ Vương xưa nay quy tắc nghiêm ngặt, không phải việc của mình không được phép nấn ná.

“Nói đi!”
Vương Tuấn Dương cất tiếng ra lệnh.

Tiểu Trương nhanh nhẹn tiến đến thông báo: “Cậu chủ, gã bắt cóc đã đi về khu Hoàng Hà Hải”
Vương Tuấn Dương phẩy tay: “Vậy là quả thật bà ta đã trở về rồi.


Chẳng trách nôn nóng như thế”
“Vậy còn…cô Hạ?”
Tiểu Trương có phần rụt rè.

Vương Tuấn Dương mặt không bộc lộ cảm xúc, châm chậm đáp: “Cứ để cho cô ta nghĩ hắn là do cô ta cứu.

Xét cho cùng…thì cũng là đúng thế mà”
Vương Tuấn Dương cao hứng, tiến về phía chiếc tủ rượu, lấy ra một chai vang, tự thưởng cho mình một ly mà nhấm nháp.

Nhấp xong ly rượu, anh nhäm mắt từ từ rơi vào an tĩnh trên chiếc xe lăn.

Tiểu Trương biết việc thông báo của mình đến đây là hết, nhẹ nhàng bước ra ngoài, không phát ra tiếng động nào.

Ngày hôm sau, Hạ Cẩn Mai vẫn chưa hết sốc vì những chuyện liên tiếp xảy ra với mình.

Chuyện về An Lâm Khánh khiến cho cô căm hận bao nhiêu thì cũng bị lo lắng cho an nguy của đứa trẻ ấy chỉ phối sạch sẽ.

“Cẩn Mai, cậu sao thế?”
Tiếng cô bạn Diệp Tịnh Nhi cất lên khiến cho Hạ Cẩn Mai giật bắn mình.

“Ồ, không sao!”
Diệp Tịnh Nhi đưa cái máy hút bụi vào sâu trong cái hộc tủ.

Cô đang giúp Hạ Cẩn Mai dọn đẹp bởi vì từ hôm trở về đến giờ cô dồn hết tâm trí vào việc tìm Lâm Khánh nên không có sắp xếp ổn định gì cả.

Diệp Tịnh Nhi dương như nhớ ra cái gì đó liền bảo: “Cẩn Mai, cậu đã liên lạc được với Lâm Khánh chưa? Nếu chưa thì mình nghĩ cậu nên tìm chị họ cậu Lưu Bối Na ấy.

Hôm trước mình có thấy hai người đi cùng nhau, quan hệ vẫn rất tốt như ngày trước.

Mình gọi cậu mà không được”
Vừa nghe thấy hai cái tên này từ miệng của Diệp Tịnh Nhi, Hạ Cẩn Mai như bị đâm trúng tim đen, cái bàn là từ trên tay rơi xuống.

“Úi da!”
Hạ Cẩn Mai bị bất ngờ mà kêu lên một tiếng.

“Sao thế?”
Diệp Tịnh Nhi chạy lại, nhận ra sắc mặt của Hạ Cẩn Mai có gì đó không đúng lắm.

“Cậu giấu mình chuyện gì đúng không?”
Diệp Tịnh Nhi nghi ngờ hỏi, ánh mắt đầy lo âu.

Hạ Cẩn Mai thở dài một cái, cúi xuống nhặt cái bàn ủi hơi nước lên rồi chầm chậm là quần áo.

Hơi nước tỏa ra từ cái bàn ủi như sương mỏng trước mặt cô.

“Từ giờ cậu có thể đừng nhắc tên hai người đó trước mặt mình không?”

Hạ Cẩn Mai đau lòng nói.

Diệp Tinh Nhi bỏ lại cái máy hút bụi, vội vàng lo lắng: “Có chuyện gì thế? Đừng có nói…”
Diệp Tịnh Nhi bỏ lửng câu sau đó không nói nữa, nhưng dường như cô cũng đã hiểu quan hệ của Lâm Khánh và Lưu Bối Na.

“Cậu cũng đừng buồn.

Nói thật, cậu bỏ đi đúng lúc An Khánh gặp chuyện, không thể nào trách Lâm Khánh thất vọng.

Hai người đó…dẫu sao…
Diệp Tịnh Nhi buôn bã nói.

Cô không dám nói hết câu, nhưng ý tứ thì đã rõ ràng.

Trong mắt mọi người, Hạ Cẩn Mai chính là bỏ rơi Lâm Khánh khi hắn ta khó khăn nhất.

Nhưng nội tình ra sao thì Hạ Cẩn Mai lại không dám nói ra với bạn bè.

Vết thương này là do cô lựa chọn, là do cô tự chuốc lấy, cô cũng không cần ai hiểu.

Hạ Cẩn Mai không đáp, trực tiếp bỏ qua lời nói của Diệp Tịnh Nhi.

Sau cùng Diệp Tịnh Nhi không nhịn được cất tiếng an ủi: “Thôi, dẫu sao…cũng đừng buồn.

Chúc phúc cho họ vậy”
Diệp Tịnh Nhi là thế, tính cách đơn giản và luôn lạc quan.

Hạ Cẩn Mai lúc này chỉ biết mỉm cười, đáp: “Minh chắc chắn…sẽ chúc họ”
Một lời nói với ấn ý sâu kín nhưng Diệp Tịnh Nhi đương nhiên không hiểu.

Hạ Cẩn Mai cũng không muốn cô hiểu.

Với tính cách của Diệp Tịnh Nhi nếu như biết chân tướng mọi việc, chắc chắn sẽ làm ầm lên đến tận công ty An Khánh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận