Vkook | Money

Kim Taehyung là Kim Taehyung.

8

Jungkook mắt ngấn lệ nhìn xuống, lần đầu tiên cậu thấy Taehyung giống con người đến vậy.

4

" Mau nhảy xuống ", Taehyung sốt sắng gọi cậu.


" Cái gì ? ", Jungkook tròn mắt ngạc nhiên.


Từ trên mái hiên cách mặt đất là 5m. Bảo cậu nhảy xuống khác nào bảo cậu tự tử.


Đằng sau vẫn là những tiếng đập đinh tai tê óc, Jungkook lần nữa phân vân.


Taehyung bên dưới ngước mắt lên nhìn cậu, đôi mắt vô cùng chân thành và chắc chắn.


" Có tôi ở đây. Không cần sợ ", tiếng của anh trầm ấm động viên cậu.

1

Tâm trí của Jungkook được trấn tĩnh bởi âm thanh dịu dàng đó, cậu thận trọng nhìn lấy anh một lần nữa. Muốn đảm bảo an toàn cho mình.


Taehyung nhìn cậu, khẽ gật đầu.


Jungkook nhắm mắt lại, bình tĩnh lắng nghe tạp âm. Tiếng rìu va vào mặt kính vỡ tan, tiếng cười man rợ của Gorber, tiếng bước chân dữ tợn của gã, tất cả đều bủa vây lấy cậu, càng ngày càng tiến đến sát cậu.


Chỉ còn ba bước chân nữa, khoảng cách rất ngắn, Jungkook vẫn không có một cử động nào.


Lúc này, Gorber đã tiến đến gần cậu, ông ta vung cao lưỡi hái và...


• xoẹt • , lưỡi rìu chém đứt màn không khí mỏng.


Chính khoảng khắc ông ta nghĩ rằng bản thân đã có thể cướp lấy sinh mạng của cậu thì Jungkook bất ngờ ngả cả người xuống bên dưới.


• rầm • , cả người Jungkook ê ẩm nhưng cảm giác lại không đau đớn như cậu đã nghĩ.


" Cũng không đau lắm nhỉ ? ", Jungkook tỉnh bơ.

1

" Làm sao mà đau được, cậu ngả lên người tôi thì đau kiểu gì ? ", tiếng nói cùng ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn cậu.


Jungkook đang nằm đè cả người lên thân của anh. Đúng như anh nói, nệm êm bên dưới thì đau kiểu gì được.


Vẻ mặt Jungkook ửng đỏ lên ngại ngùng, cậu nhanh chóng đứng dậy. Rồi sau đó nắm tay, kéo cả người anh đứng lên.


Jungkook nhìn quanh tìm kiếm lại quyển nhật ký. Cậu trông thấy nó nằm trơ trọi ở gần đó, liền tiến đến mà nhặt lên.


Hiện tại Jungkook lại chẳng có chút sợ hãi gì. Bởi vì không gian ở đây rất thoải mái, là một lợi thế tuyệt vời cho cậu.



Jungkook giỏi nhất trong việc sử dụng thuốc độc nhưng về mặt cận chiến cậu cũng chưa từng thua bao giờ.


Và điều đặc biệt khiến Jungkook an tâm, là kề bên cậu có Kim Taehyung.


Có Kim Taehyung bên cạnh, Jeon Jungkook chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất.

4

.


Taehyung đảo mắt lên mái hiên, Gorber đã biến mất. Từ nãy đến giờ anh vẫn không nghe thấy tiếng động gì.


Anh nhìn về phía bóng tối nơi sau nhà, như nhớ đến một điều gì đó. Đột nhiên, Taehyung chạy nhanh về phía cậu, nhấc bổng cả người của cậu lên vai mình.


Jungkook đang cuối người nhặt lấy quyển nhật ký, đột nhiên đầu óc bị đảo lộn. Tất cả thế quan đều lộn ngược, cũng may là tay cậu vẫn còn cầm chắc quyển nhật ký.


Cũng may...cũng may Taehyung đã kéo cậu đi khỏi đây. Vì qua ánh nhìn đảo ngược lưỡi rìu ấy vẫn không giảm bớt đi chút đáng sợ nào.


Gorber từ nơi bóng tối dùng hết sức lực của mình lao đến phía cậu, trên tay vẫn còn khư khư lưỡi hái tử thần.


Tốc độ của một cảnh sát thuần thục không thể đùa được đâu, chẳng mấy chốc ông ta đã đuổi sắp kịp cả hai.
Một lần nữa, ông ta lại muốn cướp đi mạng sống của cậu. Lưỡi hái sắc bén lướt qua mí mắt cậu, cùng với vài sợi tóc mềm mại.


Con mắt còn lại của Jungkook thậm chí có thể nhìn rõ được, vài giọt máu đỏ thanh khiết uốn éo cùng những sợi tóc mai của cậu bay lơ lững giữa màn không khí. Và đằng sau chúng nó là gương mặt sợ hãi của Gorber.


Tại sao ông ta lại sợ hãi ?


• rầm • , cánh cửa gỗ nhỏ nhắn đóng sầm làm.


Khi cánh cửa đóng lại nó cũng như đóng lại ranh giới của ông ta, ông Gorber cũng chẳng đuổi theo cả hai nữa.


Ông ta chỉ đứng đó âm trầm nhìn hai người trốn thoát, ánh mắt cô đơn và buồn bã và rồi những hình ảnh mờ nhạt nơi khóe mắt của Jungkook xuất hiện.


Cậu thấy ông Gorber đang cười. Nụ cười hạnh phúc như trong bức ảnh ông đã chụp cùng gia đình nhỏ của mình.

1

----


Trong xe.


Taehyung đã cho xe chạy đi về hướng chung cư họ đang sinh sống, không khí trong xe lại rơi vào im lặng.


Jungkook vẫn đang mãi nghĩ về nụ cười đó, Taehyung bình thường vẫn luôn kiệm lời như vậy.


" Làm sao anh biết tôi ở nhà Gorber thế ? ", Jungkook hỏi nhưng mắt lại nhìn xa xăm.


" Sunny đã nói với tôi ", anh nhàn nhạt đáp.



" Lúc trước ở Mỹ, anh có từng nghe đến cái tên Sweet poison bao giờ chưa ? "


" Cậu và cậu ta luôn là đối thủ của nhau, đó là lí do tôi cảnh báo cho cậu rằng hãy tránh xa Sunny ra "


" Anh đã nhận ra anh ta từ lúc nào ? "


" Anh ta diễn quá tệ, nụ cười vẫn còn gượng ép lắm "


" Kim Taehyung, anh có nghĩ Sunny là một kẻ xấu không ? "


" Tôi chưa thấy ai lại bảo vệ người gián tiếp muốn giết mình cả "


" Tôi không biết nữa nhưng tôi tin vào cảm nhận của mình "


" Tùy cậu "


Những câu từ cuối, Taehyung có vẻ đã có chút tức giận rồi. Anh vẫn luôn như vậy, luôn để tâm nhưng lại không muốn thể hiện.


Nụ cười ban nãy của Gorber đã làm cậu suy nghĩ rất nhiều. Kẻ xấu có thật sự là kẻ xấu không ? Ẩn sau lớp mặt nạ thâm độc và tàn bạo đó là gì ? Có phải là một trái tim đầy vết sẹo và luôn mong muốn được yêu thương không ?


Jungkook luôn tò mò về những bí mật ẩn sâu nhưng cậu lại quên rằng:


- Thế giới này có rất nhiều thứ không nên tìm hiểu quá sâu.


---


• cạch..• , tiếng cánh cửa nặng nhọc mở ra.

Jungkook và Taehyung đi vào nhà, cả hai đều có vẻ mệt mỏi và lấm lem.


Ruby đã đứng sẵn ở phòng khách đợi cả hai. Cô vừa nhìn thấy hai người đã thở dài.


" Vất vả cho hai người rồi. Tôi đã nấu ăn rồi, nghỉ ngơi một chút rồi trở ra nhé ", Ruby nhẹ nhàng nói.


Taehyung chỉ nán lại ít giây rồi chẳng trả lời lấy một tiếng nào, anh xoay người bước thẳng vào phòng và khóa cửa lại.


Jungkook cũng có vẻ kiệm lời, cậu lấy ra lọ thủy tinh nhỏ bên trong vẫn là chất dịch màu xanh lục óng ánh.


Nhẹ nhàng đặt vào tay của Ruby, sau đó Jungkook cầm lấy cốc nước đã nguội lạnh trên bàn mà uống lấy một hơi.


Đặt cốc nước trở lại vị trí cũ, Jungkook cũng chẳng thèm buông lời dặn dò gì, nhanh chóng bước vào phòng và cách biệt với mọi thứ bên ngoài.


.



Ruby chán nản bước vào phòng của Henry.


Từ sau khi nhận được cuộc gọi điện của Taehyung, bảo anh hãy quan sát và theo dõi từng nhất cử nhất động của Gorber thật kĩ càng.


Henry đã ngồi lì bên chiếc tivi cỡ lớn, chăm chú quan sát qua những chiếc camera ẩn được trang bị khắp nẻo đường tại nơi Gorber sinh sống.


Ruby ngồi xuống chiếc ghế sofa êm ái, ngã người về sau. Cô đặt lọ thủy tinh trên bàn, rồi lại cầm điện thoại lên nhắn vài dòng tin gửi cho Richter.


" Hai người họ lại cãi nhau rồi ", Ruby thong thả nói.


" Sao cô biết ? ", Henry mắt vẫn dán vào màn hình lớn.


" Vì tôi là con gái ", Ruby cười tự tin.


Henry khó hiểu xoay qua nhìn cô. Con gái thật sự có 72 phép thần thông thật à?

1

" Có biết lí do lần này là gì không ? ", Henry lại tiếp tục công việc.


Lúc này giọng của Ruby có vẻ thích thú, cô cười đùa đáp.


" Hai người con trai lại tranh cãi vì một người con trai "


" Người vừa được nói đến là ai ? "


" Sunny - người chơi số 07 "


" Tại sao anh ta lại có mặt ở đây ? "


" Điều này thì tôi không biết "


" Kim Taehyung thích cậu Jeon sao ? "


" Không "

6

" Sao cô có thể khẳng định như vậy "


" Kim Taehyung không thích Jungkook, anh ta chỉ đang quan tâm " con mồi " của mình thôi "


" Hành động và thân phận của hai người luôn được giấu giếm. Tôi có thể biết là vì sao không ? "


Ruby đưa mắt nhìn sang Henry, cô nở nụ cười ẩn ý. Rồi đột nhiên Ruby đứng lên, cô đi đến bên Henry.


" Đừng tò mò những thứ nguy hiểm, bé cưng à ", Ruby cưng chiều véo má anh.

1

• ring..ring • , chiếc điện thoại của Ruby đang nằm bất động trên bàn đột nhiên lại vang lên tiếng chuông.


Ruby đi đến, cầm lấy điện thoại và lọ thủy tinh nho nhỏ. Cô thẳng bước ra khỏi phòng. Tiếng nói trong trẻo vẫn còn vọng lại.


" Tôi ra ngoài một chút nhé bé cưng "



.


Henry ngồi yên tĩnh ở trong phòng. Sau khi tất cả mọi âm thanh đều lắng xuống, không gian lại trở về dáng vẻ trầm lặng của nó như thường ngày.


Lúc này, anh mới từ từ đặt bàn tay của mình lên đôi má vẫn còn hơi sưng đỏ của mình. Cảm nhận chút hơi ấm và hương thơm dịu ngọt từ đôi bàn tay yêu kiều kia.


" Mùi hương trên người chị ấy thật tuyệt"

3

----


Jungkook lúc này đã thư giãn xong, trên người là chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần tây đơn giản. Mái tóc vẫn còn ươn ướt nhưng cậu lại mặc kệ đi nó mà cắm cúi vào quyển nhật ký với những con chữ được nắn nót cẩn thận kia.


Từng trang, từng trang giấy lật đi là từng sự thật, từng sự việc kinh hoàng được hé mở.


Jungkook chăm chú đọc từng trang chữ, không để bỏ sót một con chữ, con số nào.


Đột nhiên lúc này tiếng chuông điện thoại của cậu lại vang lên. Là tin nhắn từ Ruby.


- Thứ trong ống tiêm là Cicuta virosa. Cicuta có mùi giống như cà rốt, nó một trong những loài cây độc nhất trên thế giới. Nó không dễ dàng phân biệt được với các loài liên quan khác.


Triệu chứng ngộ độc bao gồm buồn nôn, động kinh và suy nhược tim. Thậm chí, nó còn có thể gây tử vong. Chỉ cần 100-200 gram gốc cây Cicuta virosa cũng đủ để giết chết một con bò.


Chỉ mỗi một chất đó thôi đã đủ chết đau đớn rồi, đằng này tôi còn tìm thấy vài chất hóa học khác được pha chế chung nữa.


Tội nghiệp ông ta thật đấy. -


Tội nghiệp? Tại sao lại tội nghiệp ông ta cơ chứ ? Ông ta không phải là người gây ra những vụ án kinh hoàng à ?


Jungkook chau mày khó hiểu, ý nghĩa của dòng tin nhắn cuối là gì ?


Đang thả người vào những dòng suy nghĩ rối ren thì một lần nữa điện thoại của Jungkook lại run lên.


Cậu nhìn xuống màn hình điện thoại, lại có đôi chút e ngại. Đó là Sunny, anh đang gọi đến cho cậu.


Hít lấy một hơi sâu, Jungkook đã sẵn sàng nghe những lời ngụy biện dối trá từ anh ta.


Nhưng không phải, lần này không phải là chất giọng vui vẻ đó nữa, là giọng nói cứng nhắc và lạnh lẽo. Không phải là những lời ngụy biện mà là lời thông báo.


Âm thanh trong điện thoại vang lên rõ ràng.


" Mein Gorber chết rồi "

♬♪



Điều chị Ruby nói hoàn toàn là sự thật nhá. Đến thời điểm hiện tại thì anh Kim vẫn chưa có thích cậu Jeon đâu. Anh Kim là muốn tự tay xử lý " mục tiêu " của mình mà thoy :>
1




Cicuta virosa tên tiếng việt là cần nước. Sinh sống ở những lưu vực sông hoặc vùng ẩm ướt




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận