Edit: Thủy Tích
Thanh âm Trần Vũ không hề nhỏ liền khiến cho Cố Duệ chú ý tới, khi nhìn thấy rõ ràng bộ dáng Trần Vũ, ánh mắt Cố Duệ trầm trầm, mặt không đổi sắc đánh giá gã một hồi lâu mới thản nhiên mà "Ân" một tiếng.
Trần Vũ bị ánh mắt của hắn nhìn đến trong lòng có chút sợ hãi, sau lưng bỗng dưng lành lạnh cũng không biết mình làm sai cái gì, mãi cho đến khi Cố Duệ dời tầm mắt đi gã mới mãnh liệt nhè nhẹ thở ra, nghĩ thầm rằng, quả nhiên không hổ là Cố gia Đại thiếu chỉ cần một ánh mắt cũng đều có thể nhanh chóng ép tới khiến gã không dám thở mạnh ra tiếng.
Trần Vũ trộm dùng khuỷu tay chọc chọc Dạ Vân Sâm bên cạnh, nhỏ giọng nói rằng: « Nói chuyện riêng với tớ một chút. »
Dạ Vân Sâm không hiểu gì nhìn gã một cái nhưng vẫn gật đầu, quay đầu nói với Cố Duệ: « Anh ở chỗ này chờ em (*), em đi qua kia nói chuyện một chút nhé? »
(*) hun dồi cho nên tôi đổi xưng hô nhé:*
Trần Vũ đứng đợi một bên bỗng nhiên cảm giác một tầm mắt lạnh lùng quét ngang người mình, trong lòng liền sinh ra một tia run sợ, liền phát hiện vẻ mặt vốn không đổi sắc của Cố Duệ đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, trái tim nho nhỏ bị dọa đến nhảy mạnh vài cái, mới thấy Cố Duệ chậm rãi dời tầm mắt đi, gật gật đầu với Dạ Vân Sâm, coi như đồng ý.
Trần Vũ: «... »
Rõ ràng đây là lần đầu tiên gã cùng Cố gia Đại thiếu gặp mặt nha! Vậy mà Cố gia Đại thiếu lại nhằm địch ý vào người gã, đến tột cùng là muốn ồn ào cái gì nha!
Dạ Vân Sâm, một chút cũng không biết nội tâm Trần Vũ đang điên cuồng phun tào, sau khi được Cố Duệ đáp ứng liền cùng Trần Vũ đi về phía ít người trong góc phòng, ánh mắt phía sau dường như sắp đem lưng Trần Vũ đục thành hai cái lỗ thủng, nội tâm gã thật nhanh chảy xuống hai sợi mì lệ. T_T
Sau khi Dạ Vân Sâm đi theo Trần Vũ, liền chỉ còn một mình Cố Duệ đứng đó, chung quanh rõ ràng có rất nhiều người nhưng lại ngại khí tức chớ tới gần quá mức mãnh liệt trên người Cố Duệ cho nên trong vòng ba bước xung quanh hắn hoàn toàn không có ai, đám đông vây quanh cũng không dám lớn tiếng nói chuyện với nhau, tầm mắt tất cả mọi người như vô tình lại cố ý dừng trên người Cố Duệ, phần lớn mọi người đều nhận ra Cố Duệ, cho dù một số ít vẫn chưa nhận ra nhưng do xung quanh đều đang nhỏ giọng nghị luận nên sau đó cũng đã biết.
Bởi không muốn để Cố Duệ đứng một mình quá lâu, Dạ Vân Sâm rời đi chưa bao lâu đã quay trở lại, mà Trần Vũ bị Cố Duệ dọa sợ sau khi nói chuyện xong đã chuồn đi mất, dù có chết cũng không nguyện ý trở về gánh chịu ánh mắt Cố Duệ luôn không ngừng quét qua quét lại trên người mình, tuy đã trốn ở một góc xa xa, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà vuốt vuốt ngực.
« Xin lỗi, để anh chờ lâu. » Dạ Vân Sâm áy náy nói.
Cố Duệ nhìn cậu một cái, mày nhíu lại, đối với loại thái độ khách khí của cậu có chút bất mãn nhưng cũng không nói thêm gì, thản nhiên lắc lắc đầu, chỉ nói: « Không cần khách khí như vậy. »
Dạ Vân Sâm cười cười chỉ chỉ sân khấu, nói: « Lát nữa sẽ có trò chơi, chúng ta đến gần thêm một chút đi? »
Cố Duệ tự nhiên sẽ không có ý kiến, yên lặng mà đi ở bên người Dạ Vân Sâm, đối với trò chơi gì đó hắn một chút cũng không có hứng thú. Hắn muốn nhìn, chính là khuôn mặt thiếu niên ôn nhuận nhu hòa bên cạnh mà thôi.
« Ồ! Thật không nghĩ tới, Cố Duệ thế nhưng sẽ xuất hiện trong này. » Nữ sinh nói câu này trên mặt trang điểm hơi đậm, lễ phục dạ hội màu đen khêu gợi, dáng người nhìn qua vô cùng xinh đẹp dẫn tới đi đến đâu những nam sinh khác cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Triệu Niệm quay đầu lạnh lùng nhìn cô ta một cái, cũng không nói gì. Nữ sinh này ở lớp bên cạnh, gọi là Lương Di, chính là bạn nhảy tối nay của gã, lúc trước còn cảm thấy có thể mời cô ta làm bạn nhảy là một chuyện đáng tự hào như thế nào, nhưng không biết vì sao, tối nay một chút cao hứng gã đều không có, chỉ cảm thấy vô cùng vô cùng khó chịu!
Mà loại khó chịu này sau khi nhìn thấy Dạ Vân Sâm cùng Cố Duệ mới bắt đầu có, đáng tiếc ngay cả bản thân gã cũng không nhận ra được.
Lương Di không được đáp lại cũng không để ý, nhướng mày nhìn hai người ở cách đó không xa, tiếp tục nói: « Xem ra báo chí đưa tin đều là sự thật nha, tình cảm của Dạ Vân Sâm cùng Cố Duệ rất là tốt. » Nói xong, cô ta lại nở nụ cười, « Một bữa tiệc như thế này còn nguyện ý đi theo bồi Dạ Vân Sâm, cũng không giống như đang diễn trò. »
Những tin tức đó sau khi truyền ra kỳ thật cũng không phải rất được mọi người tin tưởng, phần lớn vẫn cho đó là đang diễn trò nhưng hôm nay xuất hiện tại vũ hội này, ngược lại cô ta có chút nguyện ý tin tưởng đó đều là sự thật.
Triệu Niệm hừ lạnh một tiếng, « Bất quá là tham dự một cái vũ hội mà thôi thì có thể chứng minh được cái gì? »
« Cũng không thể nói như vậy. » Lương Di phản bác lại, « Nếu là người khác thì đúng là không thể chứng minh được cái gì, đằng này lại là Cố Duệ, người mà ai cũng biết vốn luôn lạnh lùng, nếu chỉ là diễn, lấy tính cách của hắn làm sao có thể làm đến nước này? » Nói tới đây, Lương Di mới phát hiện có điều không thích hợp, quay đầu nhìn về phía Triệu Niệm, nhướng mày kỳ quái nói: « Anh bị gì thế? Ăn phải thuốc nổ à? Vừa rồi còn tốt đẹp lúc này sao một bộ mặt lại khó chịu như thế? »
Triệu Niệm nghẹn lời một chút, biểu tình lập tức liền hung ác trả lời: « Cô hỏi nhiều như thế làm gì? »
« Đương nhiên là quan tâm một chút chứ sao! » Lương Di đương nhiên mà nói.
« Cô vẫn là nên quan tâm một chút đến lớp trang điểm của mình có bị trôi đi không kìa! » Âm thanh Triệu Niệm lạnh lùng nói.
« A? Lớp trang điểm bị trôi sao? » Nháy mắt Lương Di khẩn trương lên, che mặt lại nơi nơi tìm gương, sau khi phát hiện bị Triệu Niệm lừa mới mãnh liệt trừng mắt, « Quỷ đáng ghét! Để xem lần sau tôi có chấp nhận làm bạn nhảy của anh hay không! »
Triệu Niệm không để ý tới cô ta, phiền lòng mà dời đi tầm mắt nhìn về phía hai người cách đó không xa, sắc mặt càng thêm khó coi. Lương Di hiểu rõ nhìn gã một cái, thở dài nói: "Tôi biết cậu luôn chán ghét Dạ Vân Sâm, bất quá cậu cũng đừng biểu hiện quá rõ ràng như vậy, tốt xấu gì hiện giờ người ta cũng có núi dựa nha!"
(*) Tới đây tôi đã không thể dừng lại mà văng tục xin các cô lượng thứ: Đmmm, Triệu Niệm quá biệt nữu, thích người ta mà không nói, còn đi kiếm chuyện gây sự chú ý nữa chứ, poor Triệu Niệm. Có ai nghĩ như tôi không?!
"Câm miệng!" Triệu Niệm tức giận trừng mắt liếc cô ta một cái, không nghĩ lại cùng cô ta nói chuyện nữa. Lương Di không hề gì mà nhún nhún vai, làm một động tác kéo khóa miệng lại tỏ vẻ đã nghe thấy.
Sắc mặt Triệu Niệm vẫn vô cùng thối, oán hận trừng Dạ Vân Sâm ở cách đó không xa, nội tâm thật nhanh gảy bàn tính, tiếng của người chủ trì trên đài thường thường truyền tới, nhưng cụ thể nói cái gì gã một chút cũng không nghe lọt, mãi đến chung quanh bỗng nhiên tuôn ra một trận âm thanh ồn ào náo động gã mới từ trong suy nghĩ của chính mình hồi phục lại tinh thần, lúc này mới phát hiện biểu tình của những người xung quanh vô cùng kích động.
"Bây giờ đến phần bốc thăm trúng thưởng!" Lương Di ở bên cạnh giải thích, "Vừa rồi lúc tiến vào sảnh người ta có phát phiếu số thứ tự cậu còn giữ không? Đưa tôi, tôi nhìn giúp cậu! Nếu như rút trúng sẽ có thể yêu cầu bất cứ người nào trao đổi bạn nhảy đó!"
Trong lúc Lương Di hưng phấn nói, lực chú ý của Triệu Niệm đã bị câu nói kia của cô ta hấp dẫn đi mất rồi, nhìn không khí náo nhiệt chung quanh bỗng dưng gã cười lạnh một tiếng, sắc mặt cũng trầm xuống hẳn.
Người chủ trì trên đài đã bắt đầu đọc dãy số, lục tục có những người được bốc trúng giơ cánh tay cao lên, Triệu Niệm quét mắt một vòng, liền hướng nam sinh đang giơ tay đứng gần gã nhất, "Uy!" Gã ngẩng đầu khoác tay lên vai nam sinh kia. Phương Mạt quay đầu lại, phát hiện người khoác vai mình là Triệu Niệm, sắc mặt thay đổi một chút, còn chưa mở miệng, Triệu Niệm đã vươn tay đến trước mặt, "Đưa dãy số của mày cho tao!"
Trên mặt Phương Mạt hiện lên một tia bất mãn, một bộ dáng giận mà không dám nói gì nhưng sau khi bị Triệu Niệm dùng ánh mắt cảnh cáo, Phương Mạt vẫn là ngoan ngoãn đưa dãy số cho Triệu Niệm, gã vừa lòng nhận lấy, liếc mắt nhìn dãy số kia một cái, xoay người đi về chỗ cũ.
Lương Di không lời gì để nói mà nhìn gã, "Loại hành vi như ăn cướp này của cậu thật làm cho người khác chán ghét!" Cô ta thật sự là không quen nhìn nhưng Triệu Niệm ở trường học có hành vi bá vương như vậy cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, các bạn học căn bản không thể trêu vào, chỉ có thể tức giận mà không dám nói gì.
Tâm tình Triệu Niệm tốt nên cũng không chút nào thèm để ý đến lời nói của Lương Di, đưa dãy số cho Lương Di, phân phó: "Đợi lát nữa khi được gọi, cậu đi lên, nhớ kỹ, cậu chỉ định bạn nhảy là Cố Duệ."
Nghe vậy, Lương Di kinh hãi: "Cậu đùa cái gì vậy!" Đối với khuôn mặt băng sơn cấm người tới gần kia của Cố Duệ, cô ta làm sao dám chỉ định hắn làm bạn nhảy của mình!
Triệu Niệm lạnh lùng nói rằng: "Không đùa, đây là quy tắc trò chơi, hắn đã ở trong này thì nhất định phải tuân thủ theo." Nói xong, lại hạ ngữ khí, trấn an nói: "Yên tâm đi, chỉ do sắc mặt hắn hơi lãnh đạm một chút thôi, cũng không hề đáng sợ như cậu tưởng tượng đâu."
Lương Di giận dữ, "Ai nói với cậu không đáng sợ? Hắn đích xác đã sai vệ sĩ ném mỹ nữ tay trói gà không chặt ra trước cửa khách sạn đó!"
Đối với lời nói của Lương Di, Triệu Niệm làm như không cho là đúng, "Cậu không làm, tôi đem chuyện cậu nói dối tuổi nói cho giáo sư."
"Cậu!" Lương Di bi phẫn trừng gã, đè thấp thanh âm quát: "Đồ tiểu nhân! Quỷ ấu trĩ!"
Triệu Niệm không chút nào để ý, nhàn nhàn mà nhìn cô ta, "Có đi hay không?"
"Hừ!" Lương Di nặng nề "hừ" một tiếng, dùng sức mà rút ra dãy số trên tay gã, oán hận nói: "Cậu chờ đó!"
Triệu Niệm lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Bị bốc thăm trúng tổng cộng có hai mươi người. Sau khi đọc xong hai mươi dãy số, nam có nữ có mỗi người đứng trên khán đài khó nén được hưng phấn. Hai mươi người đứng trên khán đài chính là người may mắn của đêm nay, bọn họ có quyền chỉ định bất kỳ ai có mặt ở đây làm bạn nhảy, hơn nữa đối phương tuyệt đối không được từ chối. Không ít người đều muốn thừa dịp này có cơ hội tiếp xúc thân mật cùng với người mình thích.
Nhưng trong đó có một ngoại lệ, Lương Di trang điểm kĩ lưỡng thần tình sống không còn gì luyến tiếc, khác biệt thật sự quá lớn so với những người hưng phấn chung quanh. Sau khi người chủ trì nói xong quy tắc, liền ra hiệu cho đèn tắt đi, đem quyền chủ động giao cho hai mươi người đứng trên khán đài.
Hai mươi người xếp thành nhóm từng bước hướng xuống dưới, đi thẳng đến trước mặt đối tượng mà mình ngưỡng mộ, hoặc mỉm cười hoặc ngượng ngùng vươn tay ra, làm một động tác mời, đối tượng bị mời đều không ngoại lệ đều đồng ý. Lương Di là người cuối cùng, trì hoãn đã lâu, mới mang theo vẻ mặt bi tráng đi về hướng mục tiêu của mình.
Dạ Vân Sâm kinh ngạc nhìn Lương Di đang đứng trước mặt bọn họ, vươn tay về phía Cố Duệ. Mà Cố Duệ đối với hành động vươn ra tay của Lương Di hoàn toàn làm như không thấy, sắc mặt cũng dần lãnh đạm xuống.
Lương Di: "..."
Dạ Vân Sâm có chút nhìn không được, nhỏ giọng giải thích quy tắc của trò chơi này với Cố Duệ, giảng đến miệng cậu rất nhanh mỏi, Cố Duệ mới chậm rãi trả lời một câu, "Tôi biết." Cố phu nhân đã từng học tại trường này, khi biết hắn sẽ đi tham gia cái vũ hội này đã sớm giảng đến chi tiết quy tắc của trò chơi này cho hắn biết.
Tay Lương Di đã vô cùng mỏi, bất đắc dĩ đương sự vẫn là một bộ dáng không nhìn thấy, trên mặt cô ta vẫn duy trì nụ cười mỉm khéo léo, kỳ thật nội tâm đã sớm đem tổ tông mười tám đời Triệu Niệm ra hỏi thăm rồi.
"Cảm ơn cô mời." Nói như vậy nhưng Cố Duệ hoàn toàn không có ý muốn vươn tay ra, tạm dừng một chút lại nói, "Nhưng là tôi từ chối."
Dạ Vân Sâm đứng bên cạnh không thể không nhỏ giọng nhắc nhở hắn, "Cái này không thể từ chối..." Đồng thời cậu cũng nghĩ đến chứng khiết phích của Cố Duệ nhất thời nhịn không được buồn rầu nhíu mày.
"Ô? Cố Đại thiếu thật sự muốn từ chối sao?" Người chủ trì bỗng dưng xuyên qua đám đông đi tới, Dạ Vân Sâm theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy người chủ trì cười tủm tỉm nói tiếp: "Từ chối thì phải chịu trừng phạt a." Âm "a" kia bị cô kéo dài ra, một bộ dáng ý vị sâu xa.
Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, người chủ trì không nhanh không chậm giải thích: "Nếu từ chối thì phải cùng bạn nhảy ban đầu của mình nhảy một điệu a."
"Không phải chứ?" Người chủ trì vừa dứt lời, Triệu Niệm liền nhịn không được xen mồm vào: "Dựa theo quy tắc năm trước, tại phần này, người bị mời đáng lẽ ra không được từ chối chứ?"
"Năm rồi thật sự là không thể nhưng quy tắc năm nay đã thay đổi!" Người chủ trì vẫn là bộ dáng cười tủm tỉm, có vài phần tương tự với bộ dáng lúc cô pha trà trước đó, Dạ Vân Sâm sửng sốt một chút, trong lòng có chút không hiểu được ý đối phương là đang giúp bọn cậu giải vây hay quy tắc trò chơi đã được sửa đổi rồi.
Bởi vì sự trừng phạt này thật sự không giống như là trừng phạt.
Sắc mặt Triệu Niệm lại bắt đầu khó coi hơn, "Nếu quy tắc được sửa đổi vì cái gì chúng tôi chưa hề biết?"
Người chủ trì cười tủm tỉm nói: "Hiện tại không phải đã biết rồi sao?"
Trước bao nhiêu người, Triệu Niệm không thể tìm ra lời nào để phản bác, oán hận ngậm miệng lại. Lương Di lại nhẹ nhàng thở ra, vội vàng thu tay về, đi tìm một nam sinh khác làm bạn nhảy.
Giai điệu âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, ngọn đèn nơi đại sảnh tối sầm xuống, nhân viên dựa theo chỉ thị của người chủ trì bố trí một không gian khiêu vũ riêng. Cố Duệ đối với trừng phạt không hề dị nghị nho nhã lễ độ vươn tay tới trước mặt Dạ Vân Sâm, làm ra một động tác mời.
Dạ Vân Sâm đâm lao phải theo lao vươn tay đặt trong lòng bàn tay hắn, khi được Cố Duệ dắt đi vào phòng khiêu vũ, một bên nho nhỏ nói: "Em sẽ không nhảy bước nữ."
Cố Duệ nắm tay cậu, trong con ngươi đen sâu thẳm như biển cả chỉ có ảnh ngược của đối phương, Dạ Vân Sâm nghe thấy đối phương lạnh nhạt nhỏ giọng nói: "Giao cho tôi."
Tim đập có chút thất thố rồi lại tựa hồ liền yên ổn trở lại.
Giai điệu âm nhạc nhẹ nhàng, Cố Duệ thả chậm tiết tấu, đôi tay khống chế lực dẫn đường cho Dạ Vân Sâm, hai người dần dần phối hợp lẫn nhau, từ xa nhìn lại, vô cùng hài hòa. Đại não Dạ Vân Sâm tựa hồ không thể suy nghĩ thêm gì, hoàn toàn mặc kệ thân thể của chính mình, hoàn toàn phụ thuộc vào động tác của Cố Duệ, thân thể thân mật kề sát cùng một chỗ tạo thành một thể thống nhất.
Không bao lâu, hai mươi người được bốc trúng cũng bắt đầu lần lượt đi ra sân nhẹ nhàng khiêu vũ, giai điệu nhẹ nhàng biến đến vô cùng nhu hòa, không khí ôn nhu mà ái muội. Giữa bất tri bất giác, Dạ Vân Sâm đem đầu tựa lên vai Cố Duệ, động tác hai người chậm lại, hai bên đưa tình ôn nhu lưu động.
Cách đó không xa, Triệu Niệm ngồi ở khu nghỉ ngơi nhìn hai người kề sát cùng một chỗ, tức giận đến độ xiết chặt cái chén trong tay, khuôn mặt âm trầm đến độ có thể tỏa hơi nước. Ban đầu tính toán sai Lương Di đi mời Cố Duệ làm bạn nhảy, khiến Dạ Vân Sâm làm trò cười cho người khác, trước mặt mình vị hôn phu lại được người khác mời khiêu vũ, cho dù bởi quy tắc trò chơi cũng đủ khiến cậu mất mặt nhưng gã quả thật không ngờ, người chủ trì thế nhưng dám mở trừng mắt giải vây cho Dạ Vân Sâm!
Bất quá chỉ là một nghệ sư pha trà nho nhỏ, sao cô ta dám chứ?
Mạnh bạo đem chất lỏng trong chén uống cạn sạch, mùi rượu cay nồng đột nhiên thâm nhập vào miệng, lại như không thể giải hận nổi, liền đem cái chén nặng nề ném lên trên bàn, gã đứng lên, không quay đầu mà rời đi.
Bầu không khí ngày càng đẹp đẽ, người trong sàn nhảy ngày càng nhiều, thừa dịp không ai chú ý, Dạ Vân Sâm cùng Cố Duệ liền rời khỏi sàn, lúc này vũ hội cũng gần kết thúc, Dạ Vân Sâm quay đầu lại nhìn mọi người, nhịn không được cười khẽ một chút, nói với Cố Duệ: "Buổi tối hôm nay kỳ thật cũng rất thú vị."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...