Vị Hôn Thê Của Vai Ác Thay Đổi Hình Tượng


Quỷ Chủng là nơi liên thông giữa Quỷ Vực và nhân gian, Quỷ môn mỗi 15 năm mở một lần.
Tuy gọi là “Quỷ môn”, thật ra lại vô hình vô thể, có thể tìm được không đều dựa vào may mắn; còn Quỷ Vực là nơi tụ tập của rất nhiều quỷ tu cùng ma tu, ngăn cách với thế nhân, tự thành hệ thống.
Tạ Kính Từ nói không sai, khi nàng mở mắt lần nữa, nhìn thấy một cảnh tượng khác hẳn với trước đó.
Không ngờ Quỷ Vực không phải là mây đen đầy trời, không có một ngọn cỏ như trong tưởng tượng —— ít nhất ở trước mặt nàng bây giờ là khung cảnh mùa đông hoa mai nở rộ, tuyết rơi dày đặc khắp núi non.
Mà nàng cùng Bùi Độ đang ở trong một hang động trên sườn núi.
Tạ Kính Từ thật sự nghi ngờ có phải Bùi Độ có hào quang đen đủi gì đó không.
Kế hoạch ban đầu của nàng là mau chóng đưa hắn rời khỏi Quỷ Chủng cái nơi thị phi kia, chờ trở lại Vân Kinh, lại thảo luận với cha mẹ việc trị thương.
Kết quả gió lốc thổi một trận như vậy, yahoo, hay lắm, lập kế hoạch công cốc rồi, 《 Lâu lâu về nhà nhìn một chút 》 biến thành 《 Tạ Kính Từ phiêu lưu kỳ ảo 》.

Bây giờ có vẻ như trong thời gian ngắn không có cách nào để trở về nhà.
“Quỷ môn còn chưa mở ra, chúng ta hẳn là gặp phải khe hở do kết giới hỗn loạn tạo thành, vô tình bị cuốn vào nơi này.”
Nàng từng xem qua sách cổ liên quan đến Quỷ Vực, cam chịu thở dài: “Khe hở thỉnh thoảng xuất hiện rồi biến mất.

Nếu muốn quay lại Tu chân giới, e là phải đợi đến lúc Quỷ môn chính thức mở ra.”
Đúng như tên gọi, “Quỷ môn” là một cánh cửa khổng lồ kết nối hai giới, cứ mỗi 15 năm sẽ mở ra trong 3 ngày.

Trong khoảng thời gian này, bất kỳ ai cũng có thể công khai ra vào Quỷ Vực.
Bây giờ đã là đêm trước ngày Quỷ môn mở ra.

Các không gian đen xen lẫn nhau, chưa thể dung nhập hoàn toàn, các loại khe hở sẽ xuất hiện kéo người vào Quỷ Vực.
Họ không còn cách nào để thoát thân ngoài việc chờ Quỷ môn mở ra.
“Chúng ta hẳn là có thể rời khỏi đây trong vòng chưa tới 3 ngày nữa.

Thương thế của huynh nghiêm trọng, cần phải mau chóng xử lý trước đã.


Ta mang theo chút thuốc, nhưng mà ——”
Tuy là tùy tiện như nàng nhưng không khỏi khựng lại, sau đó ho nhẹ một tiếng: “Nhưng mà xương ngón tay của huynh bị chặt đứt hết rồi phải không?”
Bùi Độ sửng sốt.
Phản phệ từ cấm thuật rất lớn, xương ngón tay, xương cổ tay và xương sườn của hắn đều bị ảnh hưởng theo các mức độ khác nhau, trong đó tay cầm kiếm thậm chí hơi động cũng khó.
Còn thâm ý trong câu nói kia của Tạ Kính Từ cũng rất rõ ràng.
Nhiệt độ mãnh liệt đột nhiên dâng lên, Bùi Độ cúi đầu.
“Không cần.”
Giọng nói của hắn khàn khàn, lúc mở miệng lại ho khan vài tiếng, cố gắng che giấu sự xấu hổ, chật vật: “Thương thế không nặng, ta tự mình làm là được.”
Bùi tiểu thiếu gia thế mà còn muốn cậy mạnh.

Nhưng mà cũng đúng, hắn bị nhìn thấy chân thôi cũng đã đỏ mặt, sao có thể bằng lòng để người khác bôi thuốc cho.
Tạ Kính Từ cũng không rõ ràng lắm thương thế của hắn nên đối với câu nói này cũng cảm thấy bán tín bán nghi.

Nàng lấy ra ngọc lộ cao từ túi trữ vật, lúc đưa cho Bùi Độ thì thoáng nhìn qua bàn tay hắn.
Bùi Độ đã từng có một đôi tay xinh đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay trắng lạnh còn có thể ẩn nhìn thấy mạch máu màu xanh lơ.

Bàn tay như vậy cầm kiếm là phù hợp nhất.
Giờ phút này, tay phải duỗi về phía nàng lại là máu thịt lẫn lộn, xương ngón trỏ bị gãy nặng, mềm như bông mà rũ xuống, nơi nơi đều là vết cào của yêu ma.

Tuy rằng hình như hắn đã dùng sức lau chùi rồi nhưng vẫn là chảy ra vết máu mới đỏ thắm.
Hắn cúi đầu, giấu bàn tay vào trong tay áo, chỉ lộ ra một đoạn đốt ngón tay.
Lúc nhận lấy bình sứ nhỏ, ngón tay Bùi Độ rõ ràng run lên.
Tạ Kính Từ nghiêng người nhìn hắn run rẩy cầm lấy chiếc bình, đổ bạch ngọc cao lên đầu ngón tay.
Ngón tay này đã được chuyên môn lau chùi trước đó, không thấy vết máu hay tro bụi nào.


Nàng đang xem đến mê mẩn, bỗng nhiên nghe thấy Bùi Độ lên tiếng: “Tạ tiểu thư.”
Tạ Kính Từ bừng tỉnh ngước mắt, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, má phải đột nhiên có cảm giác hơi lành lạnh.
—— Bùi Độ nâng tay phải, đầu ngón tay dừng ở trên sườn mặt của nàng, nhẹ lướt qua như chuồn chuồn đạp nước.

Mãi đến lúc này, nàng mới ý thức được chỗ đó có hơi hơi tê tê, chắc là vô tình bị thương trong lúc quyết đấu.
Ngón tay hắn mềm mềm, bởi vì đau đớn mà hơi hơi run rẩy.

Lúc Tạ Kính Từ nhìn thẳng, vừa lúc có thể thấy đôi đồng tử đen kịt của Bùi Độ đen kịt.
Giống một hồ nước sâu thẳm, bởi vì ánh mắt của nàng mà bất chợt rung động.
“Trên mặt…… có vết thương.”
Hắn ngừng một lát, dịch tay ra khỏi mặt nàng, lại chần chờ mở lòng bàn tay ra, lộ ra cái ngón tay sạch sẽ nhất kia, cố gắng nhịn xuống co rút đau đớn không ngừng từ kinh mạch, thấp giọng giải thích: “Nàng yên tâm, tay này không có bẩn.”
Tạ Kính Từ:……
Cái người này bị làm sao vậy? Ngón tay đã thành như thế kia rồi, điều đầu tiên nghĩ đến sau khi có được thuốc lại là vết thương nhỏ không đau không ngứa trên mặt nàng?
Rất khó để diễn tả cảm giác khi nghe thấy năm chữ này, tựa như có một con sâu nhỏ cắn nhẹ vào lòng vậy.
Vì thế Tạ Kính Từ dứt khoát không thèm nghĩ nữa, một phát đoạt lấy bình sứ trong tay Bùi Độ, nâng cằm lên nhìn hắn.
Tạ Kính Từ: “Cởi y phục, bôi thuốc.”
Một khoảng lặng dài.
Bùi Độ dường như không ngờ nàng lại thẳng thắn như vậy, kinh ngạc ngẩng đầu.
Lông mi của hắn rất dài, trên mặt nhem nhuốc cát bụi cùng máu, chỉ riêng đôi mắt đen là sáng ngời.
Nhân thiết lần này là yêu nữ Ma giáo, lúc trước ở tiểu thế giới xuyên nhanh, Tạ Kính Từ bị định sẵn là cứ xum xoe là 100% bị từ chối.
Nhân sĩ chính đạo cũng không có ngoại lệ, đều là vung tay tàn nhẫn.

Duy chỉ có lần này, Bùi Độ vội vàng nhìn sang nơi khác, thấp giọng nói: “Tạ tiểu thư......”

Tạ Kính Từ: “Sao vậy?”
Tạ Kính Từ ngưng một chút, đáp lại tất cả các câu thoại có thể xuất hiện trong tình huống này: “Thứ nhất, Tu chân giới của chúng ta cũng không có cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân (*), huống chi chúng ta còn là vị hôn phu - vị hôn thê đấy, không cần cố kỵ quá nhiều.

Thứ hai, máu không bẩn, người huynh cũng không bẩn, mà cho dù có bẩn thật đi chăng nữa thì chạm vào cũng không chết người mà.

Thứ ba ——”
(*) Nam nữ thụ thụ bất thân: nam nữ đưa và nhận đồ (thụ thụ) không được tiếp xúc da thịt với nhau (bất thân).
Bùi Độ bị nàng nói cho sững sờ, mọi lời nói trong miệng đều bị chặn lại.
Còn chưa kịp tiêu hoá xong lời nói của Tạ Kính Từ đã lại nghe thấy nàng bắt đầu vô cảm đọc thuộc lòng lời thoại: “Ồ, ta hiểu rồi.

Huynh không muốn để ta chạm vào, có phải là do ta bị dính máu trong lúc đánh nhau nên huynh chê ta bẩn không?
Bùi Độ ngơ ngác nhìn váy lưu tiên sạch sẽ của nàng, rồi lại nhìn xuống bộ bạch y dính máu của mình.
Đợi đã, đây hình như là lời mà hắn định nói......!nhỉ?
Yêu nữ Ma giáo giỏi nhất là gì?
Mê hoặc, giả vờ đáng thương, gây chuyện vô cớ.

Mỗi khi gặp hiệp sĩ chính đạo đều phải đáng thương tội nghiệp mà nói: “Có phải đại hiệp cho rằng ta bẩn thỉu, chán ghét ta?”
Tạ Kính Từ nàng là lão yêu nữ đấy.
Chiêu này gọi là đánh đòn phủ đầu để tạo ra tình thế hai lần đảo ngược bất ngờ.

Bùi Độ nào đã từng thấy thao tác nào như vậy trước đây chứ, chỉ có thể ngây ngốc an ủi: “Tạ tiểu thư rất tốt, không bẩn.

Loại chuyện này......!ta không có để ý đâu.”
“Loại chuyện này?”
Phản ứng của hắn thật thú vị, Tạ Kính Từ chớp mắt, thích thú nâng cao âm cuối: “Loại chuyện này là chỉ loại chuyện nào?”
Nhìn thiếu niên kiếm tu thanh tao thoát tục trước mắt vì những lời này mà hàng mi dài run lên, hoàng loạn đến không biết phải làm sao, nàng bỗng thấy tâm trạng rất tốt.
Hắn do dự một lúc lâu mới dùng giọng điệu khô khốc, bối rối thì thầm đáp lại: “Không để ý......!cởi y phục để Tạ tiểu thư giúp bôi thuốc.”
Hắn thế mà thật sự nghiêm túc nói ra những lời này.
Bùi Độ cảm thấy xấu hổ, giọng nói càng ngày càng nhỏ, đáy mắt tràn ngập quẫn bách dù đã cố gắng che giấu nhưng không được.

Nóng bỏng trên lỗ tai càng lúc càng dữ dội, thiêu đốt đến đầu hắn cũng choáng váng.
Bình thường hắn lạnh lùng biết bao, đây vẫn là lần đầu tiên hắn lộ ra biểu cảm như vậy đó.
Tạ Kính Từ vô cùng thích thú quan sát khoé mắt hồng hồng của Bùi Độ, sắp không nhịn được cười, đành phải mím môi giả vờ ho nhẹ.
[ Lợi hại, lợi hại nha.

Ta vẫn còn nhớ năm đó ngươi nói ra điều ước của bản thân.

]
Hệ thống tấm tắc: [ Trong vòng 1 năm khiến cho Bùi Độ ở dưới thân xin tha, trong vòng 3 năm đạt đến cảnh giới Nguyên Anh —— Nhanh như vậy đã thực hiện được điều thứ nhất rồi.

Đáng mừng đáng mừng nha! ]
Nắm đấm của Tạ Kính Từ lại cứng rồi.
Mi câm miệng ngay!!! Lời nói ban đầu của nàng rõ ràng là “Đánh Bùi Độ đến khi hắn tâm phục khẩu phục, ở dưới thân xin tha” có được không!!!
Hệ thống khốn nạn xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.

Nàng đang định nghiêm túc hùng hồn tiến hành thảo phạt thì nó lại hoảng hốt kêu lên “Woa” một tiếng.
Tạ Kính Từ đành thu hồi suy nghĩ, nhìn thấy Bùi Độ trước mặt giơ tay lên, đầu ngón tay gần như cử động thôi cũng khó khăn.
Động tác của hắn rất nhẹ, do cúi đầu nên không nhìn rõ biểu cảm.

Từ góc nhìn của Tạ Cảnh Từ, chỉ có thể thấy xương quai xanh trắng ngần như cánh bướm hé mở cùng bờ vai thon gọn mượt mà.
Không biết là dính máu hay vì nguyên nhân gì khác mà trên nền da trắng lạnh phủ một lớp hồng nhạt như hoa đào.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra đây là một bộ sa điêu sảng văn.

Chương tiếp theo sẽ bắt đầu đi vào lộ trình sảng văn hhh.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận