Vị Hôn Thê Của Vai Ác Thay Đổi Hình Tượng


Tạ Kính Từ cảm thấy thật phiền.
Nàng làm hỗn thế ma vương nhiều năm như vậy, ở trong mắt Bùi Độ, cho dù vị hôn thê này có thể không phải là “Kẻ địch truyền kiếp” thì nàng cũng đủ tư cách để trở thành đối thủ ngang hàng của hắn.
Nàng tự nhận mình là người mặt dày, không dễ xấu hổ.

Nhưng mà cái động tác này, cái bầu không khí này ——
Thật sự là quá! Gượng!! Gạo!!!
Trong lúc xuyên qua các thế giới khác nhau, Tạ Kính Từ sớm đã quen với các loại đòn hiểm đến từ xã hội, có thể mặt không đổi sắc mà đọc ra toàn bộ đống lời thoại kỳ quái, sau đó theo như kịch bản mà chờ đợi bị vả mặt bôm bốp, cũng nói ra câu thoại khắc thật sâu ở trong máu thịt của mỗi một vai ác kia:
“Sao, sao có thể như vậy……!”
Bị vả mặt thật ra là một chuyện rất mất mặt, nhưng Tạ Kính Từ nghĩ mất mặt thì mất mặt đi, dù sao những nhân vật đó cũng không phải là nàng thật sự, chẳng qua chỉ là cái công cụ vô cảm học lại một đống “Sao có thể”thôi.
Nhưng mà hiện tại thì khác.
Nàng đang ở trong cơ thể nguyên bản của mình, trước mặt lại còn là người mà nàng coi như kẻ thù không đội trời chung, miễn cưỡng treo cái danh “Vị hôn phu”.
Từ trước đến nay Tạ Kính Từ có lòng tự trọng cao, nếu bị Bùi Độ coi như thứ đồ dầu mỡ hết cứu, nàng chắc chắn sẽ hộc 3 lít máu ngay tại chỗ.

Nàng phiền muộn khó chịu, chỉ muốn rút đao chém ng·ười, đầu ngón tay đang dừng lại ở trên hầu kết không nhúc nhích, thậm chí còn vô thức ấn xuống.
Bùi Độ hấp tấp rũ mắt, che đi đáy mắt đang dần thâm trầm ám sắc.
Động tác này mập mờ cực kỳ, ngón tay Tạ Kính Từ dừng ở nơi đó, hắn chỉ cần hơi cúi đầu là cằm có thể chạm vào ngón tay nàng.
Vì thế Bùi Độ chỉ có thể ngẩng đầu lên, triển lộ hết thảy cảm xúc của hắn trước mặt nàng.

Tạ tiểu thư lần này đến đây…… Hình như không phải vì từ hôn.
Hắn biết nàng không thích hắn, Tạ Kính Từ trước nay luôn được bao quanh bởi quá nhiều quá nhiều người, tất cả đều là thiếu niên anh tài tự do buông thả, tựa như những ngọn lửa bùng cháy, luôn tràn đầy sức sống và tiếng cười.
So với bọn họ, tính cách Bùi Độ chất phác hơn rất nhiều, đối nhân xử thế đều là dịu dàng hiền hoà, chưa từng có sơ hở gì, sau lưng bị không ít người gọi là đầu gỗ.
Hắn biết rõ địa vị của chính mình ở Bùi gia, từ cô nhi không tên không họ đến tiểu thiếu gia Bùi gia, mấy năm nay mỗi một bước đều như đi trên băng mỏng, sao có thể để lại sơ hở.
Nhưng chuyện đến nước này, hắn vẫn là bị đuổi khỏi Bùi gia.
Thứ trộm được tới cuối cùng rồi cũng phải trả lại.

Mãi đến khi rơi xuống vách núi, rốt cuộc Bùi Độ mới hiểu rõ: Hắn chẳng qua chỉ là món đồ chơi dùng để hoài niệm đại thiếu gia quá cố.

Sống nhiều năm như vậy, từng bước từng bước bò lên, từng chút một tới gần nàng, kết quả tới cuối cùng vẫn là trò cười không ai quan tâm, không đáng được nhắc tới.

Gần trong gang tấc, Tạ Kính Từ đột nhiên nhíu mày, ngón tay hơi cuộn.
Một dòng nước ấm áp từ đầu ngón tay nàng hiện ra, như là sợi tơ tinh tế được dệt ra, thử xuyên qua yết hầu Bùi Độ rồi thấm vào huyết mạch.

Thần thức nhập thể, nàng đang kiểm tra tình hình thương tổn.
Đáng tiếc sợi tơ vừa mới vào làn da đã gặp phải khó xử mà đột nhiên dừng lại —— gân mạch hắn đứt hết, ma khí trong cơ thể hỗn loạn, nếu mạnh mẽ rót linh lực vào sẽ gây tác dụng ngược.
Thân thể này đã phế.

Đêm khuya, khắp Quỷ Chủng là tiếng gió rít gào, nơi xa vang lên tiếng tru dài của bầy sói hung ác, cuốn theo mùi máu tanh nồng nặc.
Quỷ môn sắp mở, không ít tông môn và gia tộc tập trung ở đây vì muốn đến Quỷ Vực tìm kiếm cơ duyên.

Tạ Kính Từ trọng thương mới khỏi, hẳn là theo gia tộc cùng đi tới đây, trong lúc vô tình gặp phải hắn đang bị người nhục nhã, thuận tay giải vây.
Vậy mà để nàng nhìn thấy một màn như thế.
Bùi Độ nuốt xuống vị tanh ngọt trong cổ họng, kiệt sức lui về phía sau một chút, tránh chạm mắt với nàng: “Tạ tiểu thư, Quỷ Chủng bốn bề nguy cơ, không nên ở lâu…… Nàng nếu không có việc gì, hay là tự mình rời đi, hội hợp với người cùng đồng hành thì hơn.”
Đây là lời nói thật lòng.
Hắn mất hết tu vi, xem Tạ Kính Từ mới vừa rồi đánh nhau, thân thể cũng chỉ khôi phục chưa đến một nửa.

Nếu gặp phải ma vật tinh quái, Bùi Độ chẳng những tự thân khó bảo toàn, còn liên lụy đến nàng.
“Tự mình rời đi?”
Tạ Kính Từ cười: “Nếu ta đi rồi, để lại huynh chỗ này cho sói ăn?”
Nàng không chút để ý, giống như một bé mèo con nhìn đồ ăn, dừng một chút, lại nói: “Hơn nữa, ta một mình đi vào nơi này, nào có cái gì mà người đồng hành.”
Bùi Độ kinh ngạc ngẩng đầu, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.
Một cái suy nghĩ tuyệt đối không thể trở thành sự thật chậm rãi hiện lên, hắn ở trong lòng cười nhạo bản thân tự mình đa tình.
Tạ Kính Từ lại nhìn hắn cười nhẹ.
Tiếng cười của nàng chậm rãi, nhàn nhã, lộ rõ sự kiêu ngạo.


Bùi Độ nghe thấy nàng nói: “Ta là cố ý tới tìm huynh.”
Chỉ là một câu như thế, hắn cũng đã không khống chế được tiếng tim đập kịch liệt.
Hắn cùng Tạ Kính Từ tuy rằng đính hôn, lại là xuất phát từ ý của cha mẹ hai bên, cùng với hắn đơn phương tình nguyện trong âm thầm.

Vài lần chạm mặt không nhiều lắm của hai người đều là lúc luận võ trên đài ở Học cung.
Tạ tiểu thư cũng không thích hắn, mỗi lần gặp nhau đều lạnh mặt, chưa từng cười với hắn bao giờ, Bùi Độ cũng nghiêm túc tuân thủ lễ pháp, không đi quấy nhiễu đến nàng.
Nàng sao lại…… cố ý tới tìm hắn?
“Lúc trước nói câu ‘ lang quân ’ kia chỉ là câu nói đùa thôi.”
Tạ Kính Từ thu đao vào vỏ, ánh đao xẹt qua bóng đêm, phát ra một đạo thanh triệt vù vù.
So với vẻ kiều diễm ban nãy, dáng vẻ bây giờ mới càng giống nàng, mày liễu hơi nhướng, khóe môi khẽ nhếch, đôi mắt hẹp dài sáng ngời, tựa như lưỡi đao sắc bén chậm rãi ra khỏi vỏ: “Bọn họ đều nói huynh đọa thân thành ma, cấu kết với Ma tộc làm ác, ta không tin.

Đám người Bùi gia kia hại huynh đến mức này, huynh chẳng lẽ không nghĩ báo thù?”
Cuối cùng cũng nói ra.
Trong cốt truyện đã định, nàng hôn mê bất tỉnh, Bùi Độ bị cướp đi hết thảy đã từng có được —— danh dự, tôn nghiêm, thân thể hoàn hảo, thậm chí là danh kiếm Trạm Uyên cùng làm bạn với hắn nhiều năm.
Suy cho cùng, hắn cũng chỉ là thế thân được nuôi chơi chơi, chưa bao giờ thực sự được tiếp nhận, chờ chơi chán rồi cũng là lúc bị vứt đi như cái giày rách.
Nhưng tình huống hôm nay hoàn toàn khác biệt.
Tất cả dị biến vừa mới bắt đầu, mà Tạ Kính Từ thì đã tỉnh lại.
Trong thế giới to như vậy, dù chỉ tồn tại duy nhất một cái biến số nhỏ nhoi, cũng có thể đảo loạn kết cục đến long trời lở đất.


Huống chi thân là thiếu niên thiên tài không có thua bởi Bùi Độ, nàng cái biến số này dù có thế nào cũng không thể gọi là “nhỏ nhoi”.
“Ta có thể giúp huynh.”
Âm thanh của nàng giống như mê hoặc: “Huynh thấy sao?”
Bùi Độ bình tĩnh nhìn nàng.
Tạ tiểu thư vẫn là dáng vẻ này.
Luôn là nụ cười bất cần đời, thật ra lại ẩn chứa mũi nhọn sắc bén, vẫn luôn đứng ở nơi rất cao rất cao.
Thí dụ như hiện tại, bọn họ gần trong gang tấc, nhưng giữa hai người lại như khác nhau một trời một vực.
Nói ra cũng buồn cười, hắn ở phía sau đuổi theo nàng nhiều năm như vậy, thật vất vả mới thấy càng ngày càng gần, lại ở trong giây lát biến thành công cốc.
Bùi Độ đáy mắt hiện ra vài phần tự giễu, còn chưa kịp mở miệng thì bỗng nghe thấy âm thanh quỷ dị trầm đục vang lại từ chân trời, chợt thấy cuồng phong gào thét, chim chóc bay loạn, cát bụi bùn đất chồng chất tứ tung, trời đất cũng đổi màu.
Biến cố này tới đột ngột không kịp phòng ngừa, hắn bị gió cát che mắt, cố gắng ở trong bóng đêm hỗn độn tìm ra bóng dáng của Tạ Kính Từ.

Còn chưa có đứng dậy đã ngửi thấy mùi huân hương.
Cả người Bùi Độ toàn là máu, đang ngồi trên mặt đất.

Có người phủ thân mình lên ôm lấy đầu hắn, dùng linh khí tạo lá chắn ngăn trở gió cát, bảo hộ hắn trong ngực nàng.
Tạ tiểu thư đang……
Hắn khẩn trương đến quên cả hít thở, phản xạ có điều kiện mà siết chặt y phục đã ướt sũng máu, ngồi im không nhúc nhích.
“Quỷ môn mở rồi, chúng hình như đang ở trung tâm gió lốc.”
Tạ Kính Từ ngữ khí bình tĩnh, mang theo chút không kiên nhẫn bởi số con rệp: “…… Hẳn là phải bị cuốn vào Quỷ giới.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận