Không gian yên tĩnh trong giây lát.
Thiếu niên với vết thương chồng chất ho nhẹ một tiếng, liều mạng nuốt xuống vị tanh ngọt trong cổ họng.
Có lẽ là bị nàng nhìn không được tự nhiên, cố tình tránh đi tầm mắt trắng trợn rõ ràng của Tạ Kính Từ, rũ mắt nói với giọng khàn khàn: “Tạ tiểu thư…… Sao lại tới Quỷ Chủng?”
Không thể tưởng tượng nổi, hắn thế mà còn nhớ rõ.
Tạ Kính Từ lúc này mới nhướng mày thu đao, trong lòng vui mừng vô cớ, không thèm che giấu ý cười gia tăng nơi đáy mắt chút nào: “Huynh thấy thế nào?”
Bùi Độ kiệt lực ngồi dậy từ trên mặt đất, để chính mình không đến mức luôn giữ tư thế chật vật, khuất nhục như vậy.
Chẳng qua là chỉ một động tác đơn giản như thế thôi mà miệng vết thương đã nứt ra lần nữa, máu thịt cùng xương cốt đều đau đớn khó nhịn.
Hắn cắn răng không nói.
Nàng tới để từ hôn, trong lòng Bùi Độ hiểu rõ.
Hắn gân mạch đứt đoạn, ma khí nhập thể, chẳng những đến linh lực cơ bản nhất cũng không thể cảm nhận, thân thể còn vỡ nát, thành phế nhân đầy thương tật, nếu nói hành động lên, sợ rằng cả tầm thường bá tánh cũng không bằng.
Huống chi…… Đối với gia tộc mà nói, hắn đã thành quân cờ hỏng, bị vứt đi như cái giày rách, từ nay về sau lại không nơi nương tựa.
Thật sự xấu xí.
Biến cố hôm nay tới bất chợt không kịp phòng ngừa, nhưng cũng đã sớm có dự đoán.
Bùi Độ vốn tưởng rằng bản thân có thể quen với tầm mắt châm chọc mỉa mai của mọi người, nhưng bất kể như thế nào, đều không muốn để nàng nhìn thấy bộ dáng này của mình.
Nhục nhã, xấu hổ, quẫn bách cùng hoảng loạn muốn chật vật tránh thoát, mọi cảm xúc đều bị phóng đại vô hạn, dệt thành cái lưới tinh mịn chật chội, làm hắn không có đường trốn, ngực khó chịu từng đợt.
—— hắn âm thầm cảm mến Tạ tiểu thư đã nhiều năm, đây là bí mật không ai biết đến.
Rất lâu rất lâu rồi, chỉ có mình Bùi Độ biết, nghiêm túc giấu nó ở trong lòng.
Nói đến cũng châm chọc, hắn ngày đêm mong nàng tỉnh lại, hiện giờ Tạ Kính Từ cuối cùng cũng mở to mắt, lại vừa hay đụng phải thời điểm hắn khó coi nhất.
Trong lòng Bùi Độ tất nhiên là chua xót, nhưng dù thế nào, nàng có thể tỉnh lại đã là việc khiến người ta vui mừng.
Huống chi hiện giờ chính mình đã thành trói buộc, sao có thể không biết liêm sỉ mà trèo cao, bị từ hôn cũng là đương nhiên.
Như là một giấc mộng đẹp làm hắn mừng rỡ như điên, bỗng nhiên bị chặt đứt, khổ sở cũng chỉ có một mình hắn mà thôi.
Mà đối với những người khác, bao gồm cả Tạ Kính Từ mà nói, cái cọc hôn ước được hắn để ở trong ngực coi như trân bảo này đều là không có gì quan trọng.
“Xương ngón tay của tại đã đứt, không thể đặt bút.”
Lời này nói đến là gian nan, hắn cứ luôn rũ đầu không nhìn nàng, đùi phải hơi hơi động, giấu đi làn da bị lộ ra bên ngoài vào trong y phục: “Trên thư từ hôn…… Chỉ có thể ấn dấu vân tay.”
Động tác này tuy nhỏ nhưng trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng vải vóc cọ xát vẫn là phát ra âm thanh sột soạt.
Tạ Kính Từ nghe thấy âm thanh, nghiêng mắt thoáng nhìn, sau khi hiểu rõ ý của hắn thì nhấp môi, hơi cười nhẹ.
Này thật không thể trách nàng.
Bùi Độ từ trước đến nay túc túc như tùng hạ phong (*), luôn là bộ dáng đứng đắn, cao không thể với tới, cùng với cái động tác nhỏ tủi thân, ngượng ngùng lại sợ hãi này hoàn toàn không liên quan.
(*) Túc túc như tùng hạ phong (肅肅如松下風) là một thành ngữ trong tiếng Việt có nguồn gốc từ tiếng Hán.
Thành ngữ này được hiểu theo nghĩa đen là "Trang nghiêm, thanh tao như gió dưới cây tùng"
Hoá ra Bùi tiểu thiếu gia cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng vì lộ đùi.
Bùi Độ ý thức được nàng đang cười hắn.
Tiếng cười này dường như mang theo độ ấm nóng rực, rơi ở trên lỗ tai, dẫn đến cảm giác khô se (*) khó chịu ở tai.
(*) 烫与涩 (nóng/bỏng cùng chát): Theo mình hiểu có thể là Bùi Độ cảm thấy nóng bừng + đắng chát vì thấy nhục nhã, hoặc là quá xấu hổ và lúng túng nên tai có cảm giác nóng bỏng dữ dội, đến mức gây ra cảm giác khô se ở tai.
Hắn không muốn ở trong mắt cô nương mình mến mộ lại biến thành một trò cười bị người người ghét bỏ cười chê.
Hắn không dám ngẩng đầu, tim đập mạnh như trống, trên mặt lại không lộ ra mảy may, trong lúc hoảng hốt, nghe thấy thanh âm của Tạ Kính Từ: “Này, Bùi Độ.”
Vẫn là ngữ khí lười biếng như thường lệ, ngạo mạn đến mức vô lý.
Lục phủ ngũ tạng của Bùi Độ đều bị thương, cứ mỗi nói ra một chữ thì lồng ngực đều đau đớn tột độ như là bị xé rách.
Nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn lên tiếng: “Ừm.”
Giữa Vân Kinh Tạ gia và hắn là khoảng cách lạch trời, tối nay từ biệt, e là sau này không thể gặp lại Tạ tiểu thư nữa.
Có thể cùng nàng nói thêm mấy câu cũng đã tốt rồi.
Bóng dáng mảnh khảnh lại gần thêm một chút.
Giữa sương máu mịt mù, Bủi Độ ngửi thấy mùi đàn hương từ trên người cô nương.
Hắn khẩn trương đến không biết phải làm sao, Tạ Kính Từ lại thong thả ung dung, chậm rãi mà hỏi hắn: “Thứ huynh muốn, chẳng lẽ chỉ có một lá thư từ hôn?”
Bùi Độ không hiểu ý những lời này.
Không đợi hắn ngẩng đầu, liền nghe nàng tiếp tục nói: “Như là ——”
Đối thoại đến đây đột nhiên im bặt.
Thần sắc Tạ Kính Từ vốn dĩ như lưỡi dao xuất vỏ, xinh đẹp sắc sảo, cũng không biết vì sao, bỗng nhiên khựng lại một lúc.
Trong khoảnh khắc đột nhiên yên tĩnh, Tạ Kính Từ ngơ ngác nhìn câu chữ hiện lên trong đầu.
Nàng đến lời kịch cũng nghĩ xong rồi, như là báo thù, danh dự, mạnh mẽ đấm bẹp bọn người rác rưởi, cool ngầu cực kỳ, chắc chắn thu được sự sùng bái cuồng nhiệt của Bùi Độ.
Nhưng giờ này phút này, nàng chỉ cảm thấy mình xong đời rồi.
“Không được.”
Lời thoại hệ thống đưa ra lúc ẩn lúc hiện trong đầu, khát vọng sống làm nàng nghiêm khắc cự tuyệt: “Không được không được, cái lời thoại như này tuyệt đối không được —— chúng ta không thể đổi sang một cái kịch bản bình thường chút sao?”
Hệ thống như là có chút khó xử: [ Chuyện thế giới tuyến dao động cũng không phải ta có thể quyết định —— tuy rằng ở đây vẫn còn vài vở khác, nhưng ngươi xác định dùng? Thôi thì chết sớm siêu sinh sớm, ngươi cứ an tâm mà đi đi.
]
Hai người bọn họ tốt xấu gì cũng là cộng sự hợp tác lâu năm, Tạ Kính Từ theo bản năng cảm thấy không đúng: “Vở gì?”
Câu chữ trong đầu đột nhiên biến ảo.
Khoé mắt Tạ Kính Từ co giật.
[ nhân thiết: Nữ tổng tài bá đạo tà mị cuồng yêu.
]
[ lời thoại: Không tồi, rất sạch sẽ.
Nam nhân, ngươi đủ tư cách sinh con cho ta.
]
Tổng tài bá đạo.
Tạ Kính Từ ấn tượng khắc sâu với cái tiểu thế giới này, nguyên nhân không gì khác, chỉ vì mỗi câu lời thoại trong đó đều kinh hãi tột độ.
Nào là “Mạng tôi cũng cho em”, “Lúc tôi ôm lấy em, chỉ muốn khảm em sâu vào trong thân thể mình”, “Ngón tay nào chạm vào hắn, tự mình làm hay là để tôi tới”, tất cả đều là cuồng đồ ngoài vòng pháp luật, điên cuồng khiêu vũ trên điểm mấu chốt của đạo đức, truyện ma cũng không phát rồ như vậy đâu.
Vậy mà bản thân nhân vật còn tự thấy mình hay, nói chuyện chắc chắn thêm vào một cái từ “Hửm” (*) với ngữ khí hỏi lại, thích nhất là câu môi nhếch mép.
(*) Chỗ này là “Ân” đó mọi người XD
Tạ Kính Từ cẩn trọng mà làm theo, trên đường đi gặp học sinh tiểu học đeo khăn quàng đỏ, hỏi nàng bị trúng gió hay sao mà mặt co rút vậy, nhớ đi bệnh viện khám kịp thời.
Mới vào đã gặp phải cái thứ này, là nàng làm sai cái gì ư, nên mới bị vận mệnh nghiền xương thành tro như thế.
Tạ Kính Từ ngước mặt 45 độ nhìn lên không trung, bi thương ngược dòng thành sông: “Nghịch ngợm.
Đều tại em, làm tôi biến thành đồ ngốc thích khóc nhè.”
Trong giọng nói của hệ thống mang theo chút đồng tình: [ đổi không? ]
Tạ Kính Từ: “Haizz.”
Không thể hiểu được sao tự dưng Tạ tiểu thư lại hoảng hốt, Bùi Độ cũng chưa kịp dò hỏi thì bỗng thấy nàng hơi nghiêng người về trước, vươn tay ra.
Tay của tiểu thư thế gia được bảo dưỡng tỉ mỉ, không giống hắn có vết chai sần sùi thô ráp.
Bàn tay kia đột nhiên vươn tới, dừng ở trên yết hầu của hắn, chậm rãi lau đi vết máu chảy xuống từ kiếm thương (vết thương do kiếm gây ra).
Đầu ngón tay mềm mại, lạnh lẽo cực kỳ, vừa giống tơ lụa vừa giống bông.
Suy nghĩ vất vả lắm mới bình tĩnh lại bỗng loạn thành một nùi.
Giữa cổ là chỗ mẫn cảm nhất.
Bùi Độ chưa từng bị ai chạm vào chỗ này, chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, hấp tấp lên tiếng: “Tạ, Tạ tiểu thư ——”
Hắn mở miệng nói chuyện, cái khối nhô lên kia cũng theo đó mà di động lên xuống, Tạ Kính Từ như gặp được chuyện thú vị, đầu ngón tay dùng sức đè nó lại.
Sự giam cầm này như một trò đùa dai, tinh nghịch mà dịu dàng.
Bùi Độ hoàn toàn không dám động.
“Như là……”
Ánh trăng tươi đẹp, chiếu sáng tròng mắt màu hổ phách của nàng, bờ môi không son mà đỏ, nhẹ nhàng khép mở.
Trước mặt hắn tuy là tiên tử cầu tiên vấn đạo, nhưng giờ thoại nhìn, nàng càng giống nữ yêu câu hồn đoạt phách hơn.
Trái tim đập mạnh liên hồi.
Bùi Độ tự hỏi đây liệu có phải là một giấc mơ trước khi chết không?
Cứ coi như là mơ, hắn đến cả hô hấp vẫn cứ là thật cẩn thận, thấy mi mắt nàng cong cong, khoé miệng dương lên, đáy mắt ngậm cười.
Đó là cô nương hắn thích đã rất nhiều năm, rồi lại giấy ở tận sâu trong đáy lòng, không dám cầu mong xa vời.
Ánh trăng, huân hương, hoàn toàn bao phủ hắn, hơi thở ấm áp lượn lờ đọng lại ở trên chóp mũi, hết thảy đều mờ ảo, viển vông, tựa như vũng lầy được làm từ nước đường khiến hắn cam tâm tình nguyện chìm sâu vào đó.
Cùng với nhịp tim đột nhiên gia tốc, tiếng nói thản nhiên của Tạ Kính Từ vang lên, như là ngọn lửa chớm nở, làm vành tai vốn đang phiếm hồng của hắn nóng đến sắp nhỏ được ra máu.
Đầu ngón tay ấn trên yết hầu gẩy nhẹ, có chút đau, nhưng càng nhiều hơn là ngứa.
Nàng nhìn vào mắt Bùi Độ, lời nói mang theo ý cười, âm cuối nặng nề ép xuống, hoá thành tiếng nỉ non như có như không: “Lang quân, Kính Từ so với điểm tâm…… Càng mỹ vị nha.”
Tiếng nỉ non kia nhảy thẳng vào đáy lòng.
Trái tim trong lồng ngực như chiếc lá rơi, mỗi lần nhảy lên lại mang theo rung động khó nhịn, dường như chỉ trong nháy mắt tiếp theo sẽ bùm một cái mà nổ tung, khiến cảm xúc hắn đã che giấu nhiều năm không còn chỗ để trốn.
Bùi Độ ngơ ngẩn nhìn nàng.
Yết hầu vô thức lăn lộn lên xuống, toàn thân khô nóng chưa từng có làm hắn nói không nên lời, cũng không thể động đậy.
Đến cả giơ tay lên che lại khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ cũng không làm được.
Liền giơ tay che lại trên mặt chật vật ửng đỏ đều làm không được.
[ hô hô.
]
Hệ thống xem đến hưng phấn: [ ngươi mau xem, hắn mặt đỏ kìa! ]
Tạ Kính Từ liền cười ha hả.
Không thể hiểu được tự dưng nói ra những lời như vậy, Bùi Độ trước giờ thanh tâm quả dục, chắc chắn cảm thấy nàng là cái đồ thần kinh rồi.
Có người nhìn như còn sống, nhưng đã chết rồi.
Hiện nay, nàng đứng ở nơi này, chính là một bức tượng Nữ thần Tự do không bao giờ sụp đổ của Tu chân giới.
[ ai nha.
]
Hệ thống dừng lại một lúc lâu, trong tiếng cười ẩn chứa sự trêu chọc không thèm giấu giếm: [ tiểu thiếu gia chưa bị tán tỉnh bao giờ, nhưng sao ngươi cũng đỏ mặt thẹn thùng? Cái yêu nữ này làm không xứng chức nha.
]
Tạ Kính Từ: “Lăn ——!”
Gì mà đỏ mặt thẹn thùng, Cả đời này nàng cũng không thể nào đỏ mặt thẹn thùng với Bùi Độ!
Nàng rõ ràng là tức đến đỏ mặt tía tai có được không? Nếu một ngày kia nàng bị tức chết, nhất định phải khắc trên bia mộ mấy chữ to:
Thiên Đạo là đồ chó, hại ta thê thảm quá.
Kính Từ chân quân tử, hệ thống khi nào chết.
Đề rằng: 《 ngươi nếu không tốt, đó là ngày đẹp trời 》.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...