Vĩ Gian Phong Full - Thiết Phiến Công Tử

Chương 62:

Edit: Tiểu Vũ

Sau tết dương lịch 1 ngày, Kiều Tích nhận được điện thoại của Thịnh Tử Du.

Cô nàng vừa khóc sướt mướt vừa nói: "Tích Tích, tớ muốn tới tìm cậu."

Nhận được điện thoại của cô ấy, Kiều Tích thật sự có chút ngoài ý muốn, thế nên lập tức nhỏ giọng hỏi ngược lại: "Tử Du, có việc gì thế, sao lại gọi điện cho tớ?"

Từ sau khi xuất ngoại, bởi vì sợ sẽ liên lụy tới mọi người thế nên Kiều Tích không dám liên hệ với bọn họ.

Cho dù là có những bạn học không biết chuyện của cô nhưng cô cũng không dám có chút liên lạc nào hết.

Đối với những bạn học không thân mà còn như vậy thì với Thịnh Tử Du còn hơn thế, Kiều Tích rất sợ sẽ gây phiền toái cho cô ấy.

Sự thật cũng đúng như vậy.

Từ mấy tháng trước, sau khi gọi cho cô một cuộc điện thoại từ Thái Lan thì Thịnh Tử Du cũng không liên lạc lại với cô lần nào nữa.

Đầu bên kia, Thịnh Tử Du vẫn khóc sướt mướt không ngừng: "Ngay cả cậu cũng không để ý đến tớ!"

"Không phải." Kiều Tích nhìn xung quanh một vòng, tìm một chỗ vắng vẻ yên lặng sau đó mới nhỏ giọng nói: "Tử Du, cậu không nên gọi điện thoại cho tớ."


"Tớ muốn tới tìm cậu!" Thịnh Tử Du thương tâm muốn chết. "Xin cậu đấy, cho tớ tới tìm cậu đi."

Thịnh Tử Du là một người cảm tính, cô ấy thường làm nũng với tất cả mọi người cô ấy thân, Kiều Tích tập mãi cũng thành quen thế nhưng hình như lúc này có gì đó khác lúc trước.

Kiều Tích cuối cùng cũng nhận ra có chút không thích hợp, "Tử Du, cậu rốt cuộc làm sao vậy?"

Thịnh Tử Du vẫn tiếp tục khóc to: "Tớ mang thai... tớ rõ ràng còn là một thiếu nữ thanh thuần cơ mà. Tại sao lại mang thai được chứ, huhuhu. Rốt cuộc là thằng khốn nào làm tớ lớn bụng!"

***

1 tuần sau khi gọi điện thoại cho Kiều Tích, Thịnh Tử Du liền đến Mỹ chờ sinh.

Lúc Kiều Tích đến sân bay đón người liền trông thấy một cô nàng đang ôm một gói khoai tây to đùng vừa ăn vừa nhìn dao dác. Vừa nhìn thấy Kiều Tích, miếng khoai tây trong miệng còn chưa kịp nuốt Thịnh Tử Du đã nhào đến ôm Kiều Tích há miệng khóc.

Kiều Tích vỗ vỗ lưng cô ấy, "Đừng khóc, đừng khóc nha. Rốt cuộc làm sao vậy?"

Theo lời nói của Thịnh Tử Du thì cô nạng giận dỗi với người trong nhà, sau đó bỏ nhà đi mấy tháng.

Đến khi người nhà cô tìm được thì cô đã đang ở trong bệnh viện vì tai nạn giao thông, hơn nữa ký ức về mấy tháng bỏ nhà đi đó hoàn toàn mất sạch.

Bởi vậy nên cô nàng cũng không nhớ được rốt cuộc là thằng khốn nào khiến cô lớn bụng nữa.

Đối với chuyện mất trí nhớ này, Kiều Tích thật sự có chút hoài nghi sâu sắc.


Dù sao thì Tử Du nhanh nhẹn lanh lợi như vậy, từ trước đến nay đều chưa phải chịu nửa điểm ủy khuất, sao có thể vô duyên vô cớ bị người ta chiếm tiện nghi lớn như thế chứ?

Chỉ là thấy tâm tình Thịnh Tử Du thật sự không tốt nên cô cũng không tiện nhiều lời hỏi thăm.

Bố Thịnh ghét bỏ con gái chưa chồng đã chửa, làm mất mặt mũi của Thịnh gia thế nên vừa thấy con gái hơi hơi lộ bụng liền làm thủ tục tạm nghỉ học rồi đưa sang Mỹ chờ sinh.

Hôm nay mới vừa qua Tết dương được khoảng 1 tuần, còn chưa cả đến Tết âm mà Thịnh phụ đã vội vàng đưa Thịnh Tử Du sang bên này rồi.

Kiều Tích hỏi cô ấy: "Tử Du, cậu đã liên hệ với trung tâm chăm sóc sức khỏe thai phụ ở bên này chưa?"

Thịnh Tử Du lập tức hai mắt ứa lệ nhìn về phía Kiều Tích, là bộ dạng đáng thương đến mức khóc nấc không thành tiếng nói: "Tớ không muốn đến trung tâm đấy đâu... Tớ có thể đến ở nhà cậu được không?"

Kiều Tích bất đắc dĩ cười: "Đương nhiên là có thể rồi."

Thật ra bố Thịnh đã sớm chuẩn bị hết tất cả mọi thứ ở bên này hết rồi, từ nhà cửa đến trung tâm bệnh viện, đều là sắp xếp đâu vào đấy trước khi Thịnh Tử Du sang, chỉ cần cô nàng xuống máy bay là sẽ có người đến đón.

Như vậy thì sẽ không có ai biết được việc cô nàng chưa chồng mà sinh con.

Thế nhưng Thịnh Tử Du lại cố ý không muốn như thế, cô nàng muốn ở cùng một chỗ với Tích Tích.

Bố Thịnh cũng biết con gái ở nước ngoài một mình sẽ không quen thế nên đương nhiên muốn con mình được ở chung với người nó tin tưởng.


Biết con gái nhà mình sẽ gây thêm phiền phức cho Kiều Tích thế nên ông liền nhờ người thân ở bên này gửi cho Kiều Tích một khoản tiền, con số không hề nhỏ chút nào, sau đó còn sắp xếp một vài bảo mẫu ở trong biệt thự gần đó để có thể ngày ngày sang chăm sóc Thịnh Tử Du.

Kiều Tích không có ý định dùng số tiền này, nhưng cô biết bố Thịnh rất quan tâm tới Thịnh Tử Du, nếu như cô không lấy tiền thì đối phương sẽ cảm thấy bất an.

Thế nên cô liền trước mắt nhận lấy, sau khi thanh toán các khoản phí ở bệnh viện và trung tâm thì lại trả lại khoản tiền đó.

Thịnh Tử Du vừa vào đến chỗ ở của Kiều Tích thì vô cùng tò mò hỏi: "Tích Tích, một mình cậu ở trong căn biệt lớn thế này á? Buổi tối không sợ à?"

Kiều Tích cười giải thích: "Trước đó cũng có bạn thuê cùng nhưng có việc nên chuyển đi rồi... Thế nên bây giờ cũng chỉ có một mình tớ ở thôi."

"Oa oa oa!" Thịnh Tử Du đột nhiên hào hứng, "Thế để tớ thuê đi."

Chỉ là, mặc dù đã thuê cả căn biệt thự nhưng Thịnh Tử Du lại nháo nhào đòi muốn ngủ cùng một phòng với Kiều Tích.

Cô nàng là phụ nữ có thai, Kiều Tích cũng không dám để cô ấy ngủ một mình một phòng, thế nên cô liền kê thêm một cái giường nữa vào trong phòng của mình.

Thịnh Tử Du nhìn tới nhìn lui, sờ tới sờ lui khắp thứ trong căn phòng, "Ơ? Sao chỗ này của cậu lại có máy cắt tóc kiểu nam thế này?"

Kiều Tích cầm lấy máy cắt tóc trong tay Thịnh Du, cất vào trong ngăn kéo. "Để tỉa lông cho chó mèo đó."

Thịnh Tử vốn dĩ cũng khá tin tưởng rồi, thế nhưng đợi đến lúc cô mở tủ quần áo ra, nhìn thấy bên trong là một loạt quần áo của đàn ông thì nhịn không được lên tiếng hỏi-----

"Tích Tích, cậu vẫn đợi anh ấy sao?"

Kiều Tích đang ngồi xổm trước tủ quần áo, cầm từng món từng món quần áo của Thịnh Tử Du sắp xếp cẩn thận vào ngăn bên dười.


Nghe thấy câu hỏi của Thịnh Tử Du, trong lúc nhất thời cô không biết phải nói gì làm gì.

Qua một lúc lâu, cô cũng không quay đầu lại mà vẫn như trước đưa lưng về phía Thịnh Tử Du, cười nói: "Vẫn không tìm được người tốt hơn anh ấy, cậu cứ coi như là tớ đang chờ đi."

"Tích Tích, " Thịnh Tử Du muốn nói lại thôi, "Thật ra trước khi tớ tới, người của Minh gia có nhờ tớ nói với cậu mấy câu."

Kiều Tích bỗng dưng quay người, nhìn thằng về phía Thịnh Tử Du.

Thịnh Tử Du trầm mặc hồi lâu, đại khái là đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào: "Thật ra... sau đó Ninh Dịch có nói cho tớ biết, chuyện của cậu không có quan hệ gì tới người Minh gia cả đâu."

"Là bố Minh Ngật..., ông ấy tính tình khảng khái, làm việc ngay thẳng nề nếp thế nên cũng có gây xích mích với một số người. Qua thời gian dài lại tích góp nhiều thù hận, thế nên họ mới nhân cơ hội này để chỉnh ông ấy."

"Mẹ cậu... mặc dù bà ta có gắn thiết bị nghe trộm trong thư phòng của bác Minh, thế nhưng bộ đội đều có quy định bảo mật rất nghiêm khắc, chuyện bí mật quan trọng như vậy tuyệt đối không được mang về nhà nói, thế nên không liên quan gì đến cậu cả."

"Nhưng vì muốn chỉnh Minh gia mà mấy người kia nói cái gì mà dù không có tội thế nhưng lại có hành vi qua lại với nhân viên tình báo của nước khác thế nên cũng bị phạm tội... "

Nói đến đây, Thịnh Tử Du liền thử dò xét liếc nhìn Kiều Tích: "Hơn nữa, Tích Tích, cậu ở Minh gia 3 năm, lại là con gái của Diệp... Cậu hiểu tớ muốn nói gì đúng không?"

Kiều Tích cắn chặt môi không nói lời nào.

Thịnh Tử Du trầm mặc chốc lát, sau đó nói tiếp: "May mà vẫn có người đứng gia bảo vệ Minh gia, ông nội Ninh Dịch và ông ngoại Minh Ngật đều là đồng đội với nhau từ xưa, đến nay giao tình hai bên vẫn rất tốt; còn có bố của Thẩm Tang Tang nữa, cũng có quan hệ rất tốt với bố Minh Ngật, hai người đó đã giúp đỡ Minh gia rất nhiều."

"Minh gia hiện nay thật sự không có chuyện gì hết, ngoại trừ việc không thể ra nước ngoài thì tất cả những đãi ngộ khác đều vẫn giống như trước! Về phần Minh Ngât... tuy rằng tớ không hỏi được tin tức của anh ấy, nhưng chắc chắn 100% với cậu rằng anh ấy tuyệt đối vẫn bình an, cậu phải tin tưởng tớ!"

Nghe xong những lời này của Thịnh Tử Du, trái tim Kiều Tích hơi hơi trầm xuống.

Cô nhìn Thịnh Tử Du, nghe giọng nói của mình chậm rãi vang lên: "Tử Du, cậu nói nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn nói cái gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui