"Nói thích một người rồi thì phải bắt đầu làm gì nhỉ?" Sáng hôm sau, Tần Hàm Lạc nhớ tới những lời Mễ Tiểu Nhàn nói hôm qua, nhân dịp ba người nhà đang ở trong phòng khách trò chuyện, vội chạy về phòng lén gọi cho Trương Tử Toàn, khiêm tốn học hỏi.
"Sao đó thì thế nào? Mày óc heo à?" Nghe giọng nói thì có vẻ Trương Tử Toàn vẫn đang ở trên giường, vì thế ăn nói không dễ chịu gì: "Nói thích rồi thì sau đó phải bắt đầu theo đuổi chứ sao! Dùng lời nói thể hiện, sau đó thay bằng hành động."
Hả? Thì ra là ý này. Tần Hàm Lạc vỗ vỗ đầu mình, ngốc quá!
"Chờ đã, mày đã tỏ tình với Tiểu Nhàn rồi?" Trương Tử Toàn dụi dụi đôi mắt kèm nhèm ngái ngủ, bắt đầu từ mơ màng biến thành tỉnh táo, cũng bắt đầu hóng hớt.
"Ờ ừ." Thanh âm Tần Hàm Lạc không dấu được nỗi vui sướng.
"Em ấy nói gì?" Trương Tử Toàn hỏi, chỉ thấy Diệp Dĩ Huyên cũng xoay người lại, đôi mắt to tròn sáng ngời, đầy hứng thú nghe các nàng nói chuyện.
"Em ấy...em ấy cũng thích tao." Tần Hàm Lạc hơi ngượng ngùng nói: "Tối qua lúc tao tỏ tình với em ấy, trái tim như muốn vọt lên đến cổ họng, hồi hộp muốn chết được."
Đồ ngốc này, Trương Tử Toàn nhịn không được thầm cười trộm. Người ta đã sớm thích mày từ lâu rồi, chỉ có mày không biết thôi. Nhưng cô cũng không nói gì phá đám, chỉ cười xấu xa: "Sau khi nói thích rồi hai người có xảy ra chuyện gì không?"
Diệp Dĩ Huyên nghe thế liền nhịn không được sẵng giọng: "Chị này thật là!"
Trương Tử Toàn làm một cái mặt quỷ, sau đó vươn tay ôm lấy eo nhỏ của nàng.
Tần Hàm Lạc ở đầu dây bên kia vội vàng phủ nhận: "Không có gì cả, tao...tao chỉ ôm em ấy ngủ cả đêm thôi." Nói tới đây, trên mặt nhịn không được lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
"Trời ạ!" Trương Tử Toàn kêu khoa trương: "Mày đúng là không phải người mà! Ôm ngủ một đêm mà lại không xảy ra chuyện gì!"
"Nhất định phải xảy ra chuyện gì sao?" Tần Hàm Lạc không hề ngại khi bị Trương Tử Toàn công kích: "Tao cảm thấy như vậy cũng tốt lắm mà, chỉ ôm em ấy cũng đủ khiến tao thoả mãn, rất hạnh phúc."
"Được rồi." Trương Tử Toàn lười biếng nói: "Thật ra tao cũng có thể hiểu được suy nghĩ của mày, khi có một khay đầy món ngon đặt trước mặt, quả thật không cần vội vàng động đũa làm gì, có thể ngắm lâu một chút, cảm thụ màu sắc và mùi hương của nó, sau đó mới chậm rãi từ từ nhấm nháp hương vị."
"Ngất mất!" Tần Hàm Lạc hơi giận dữ: "Mày đang so sánh thô bỉ kiểu gì thế! Dĩ nhiên lại so ánh Tiểu Nhàn với đồ ăn, tao cũng lười nói với mày, cúp máy đây."
"Aish! Đừng cúp vội, mày có việc vui lớn thế, cần phải mời khách chứ, chúng ta nên nói..." Trương Tử Toàn còn chưa nói xong, Tần Hàm Lạc đã quyết đoán tắt máy. Cô nhìn di động, cười: "Được rồi, còn nhiều thời gian mà, mày không tránh được đâu."
Đặt di động lên đầu giường, sau đó Trương Tử Toàn dán lấy Diệp Dĩ Huyên, ngọt ngào kêu: "Vợ à..." Nói xong liền muốn hôn lên môi nàng.
Diệp Dĩ Huyên né tránh, Trương Tử Toàn hôn hụt, khó hiểu nhìn nàng: "Vợ, em làm sao thế? Người ta muốn hôn hôn."
"Ở trong lòng chị, có phải em cũng là một món ăn ngon không?" Diệp Dĩ Huyên nửa khép đôi mắt, cười như không cười nhìn cô.
Trương Tử Toàn ngẩn ra, sau đó xấu hổ cười: "Vợ, người ta nói giỡn mà." Nói xong lại sán lại muốn ôm nàng, nhưng còn chưa kịp hoàn thành động tác, Diệp Dĩ Huyên đã giãy ra khỏi tay cô, cụp mắt, nói: "Xin lỗi, chị ở trong mắt em chỉ là cơm rau dưa. Sáng nay bổn tiểu thư không có hứng với chị, hừ, em đi tắm."
Nói xong nàng liền hất chăn ra xuống giường, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Trương Tử Toàn vẻ mặt ai oán khổ sở ngồi trên giường, làu bàu: "Mình chọc phải ai chứ? Món ngon thì có gì không tốt? Tại sao ai nấy cũng đều nổi giận với mình vậy nhỉ?"
***
"Còn chưa ăn trưa mà, chúng ta đi đâu thế?" Đến cửa Nhất Trung, Mễ Tiểu Nhàn dừng chân, nghi hoặc nhìn Tần Hàm Lạc.
"Tôi đã nói với dì Mễ rồi, chúng ta sẽ không ăn cơm ở nhà, em đi theo tôi đến nơi này nhé." Tần Hàm Lạc cười với em, sau đó đón một chiếc taxi, mở cửa xe, ý bảo em lên.
Lên xe rồi, Mễ Tiểu Nhàn nhìn khuôn mặt hưng phấn của Tần Hàm Lạc, nhịn không được đoán: "Chị muốn mời em đi ăn sao?"
"Ừ." Tần Hàm Lạc nhẹ giọng trả lời, đưa tay nắm bàn tay mềm mại của em: "Dường như từ sau khi tôi đi làm còn chưa ra ngoài ăn với em lần nào."
"Đúng vậy, bởi vì chị keo kiệt." Mễ Tiểu Nhàn ra vẻ bất mãn nói.
Tần Hàm Lạc mỉm cười, ngón cái nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay em: "Tôi muốn đưa em tới một nhà hàng rất nhỏ thôi, nhưng nơi đó rất sạch sẽ, đồ ăn cũng khá ngon, là nơi tôi rất thích."
"Trước kia có phải chị thường xuyên dẫn người khác tới đó không?" Mễ Tiểu Nhàn vuốt vuốt tóc, ra vẻ không chút để ý, hỏi.
"À không, đồng nghiệp của tôi có dẫn tôi tới hai lần, sau đó một thời gian khá lâu tôi và họ lại đi tới đó ăn nữa." Tần Hàm Lạc cười nói: "Vốn lần trước muốn dẫn Tử Toàn đi, nhưng nó và Huyên Huyên luôn dính với nhau, mà tôi cũng không muốn mời người ta ăn cơm mà lại làm một cái bóng đèn, cho nên từ bỏ ý định đó. Tôi nghĩ lần sau có thể bốn người chúng ta cùng đi."
"Ai muốn đi cùng chị chứ." Mễ Tiểu Nhàn chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nhưng khoé miệng lại vẽ lên một đường xinh đẹp.
Quán đó ở bờ sông, tên là [Biệt uyển tiểu trù], diện tích không lớn lắm, bên ngoài thoạt nhìn cũng không nổi bật, nhưng có một ngôi nhà nho nhỏ, con đường lát đá hiện ra hai bên, có một vài giàn hoa, thêm cả ghế gỗ dài, khiến người ta có cảm giác bên trong thanh nhã, bài trí ấm áp.
Bình thường nơi này buôn bán vô cùng tốt, may mà hôm nay đã qua giờ cơm trưa đỉnh điểm, hơn nữa Tần Hàm Lạc đã sớm đặt chỗ trước, cho nên các nàng có thể ngồi ở chỗ gần cửa sổ trên tầng hai.
"Ăn gì?" Tần Hàm Lạc đưa thực đơn cho Mễ Tiểu Nhàn.
Mễ Tiểu Nhàn lắc lắc đầu, cười nói: "Chị tự quyết định là được rồi, chị quen thuộc chỗ này hơn, hơn nữa, em muốn xem xem đồ chị thích ăn có thể hợp với khẩu vị của em không."
"Chắc chắn em sẽ thích." Tần Hàm Lạc tràn đầy tự tin nói, xong gọi một hơi ba món ăn một món canh, sao đó nói: "Tạm thời thế này đi."
"Được." Người phục vị cười tủm tỉm, lại nói: "Thật ra những món hai vị tiểu thư gọi cũng đủ ăn rồi." Nói xong liền buông màn trúc xuống, đi ra ngoài.
Mễ Tiểu Nhàn cầm khăn mặt nóng lau lau tay, tò mò nhìn quanh, sau đó nói: "Nơi này không tệ, rất yên tĩnh, cũng rất thoải mái."
Tần Hàm Lạc vừa rót trà cho em, vừa cười nói: "Em thích ăn cay, món cá phi lê cay ở đây rất nhiều người thích, cua ngâm rượu cũng ngon..."
Mễ Tiểu Nhàn nâng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, đôi mắt trong suốt xinh đẹp như có nước lăn tăn, lại tăng thêm vài phần mềm mại đáng yêu: "Vì sao hôm nay lại chính thức mời em đi ăn?"
Sắc mặt Tần Hàm Lạc hơi mất tự nhiên, há miệng muốn nói lại thôi.
"Về sau bất kỳ điều gì em hỏi, chị đều phải nói thật." Mễ Tiểu Nhàn nhìn cô chăm chú, khoé miệng vương nét cười, ngữ khí cũng rất chân thành.
"Bởi vì...bởi vì trong lòng tôi, hôm nay xem như một buổi hẹn hò." Tần Hàm Lạc đánh bạo nhìn thẳng vào mắt em, thanh âm cũng rất nhỏ.
"Ồ, hẹn hò à?" Mễ Tiểu Nhàn dời mắt về phía cửa sổ, lại không che dấu được nỗi vui sướng trong mắt: "Hẹn hò chỉ một bữa cơm là đủ sao?"
"Tôi...tôi còn chuẩn bị đến tối đi xem phim với em." Tần Hàm Lạc lại nhỏ giọng bổ sung.
"Được rồi, vậy em sẽ miễn cưỡng đồng ý vậy." Mễ Tiểu Nhàn gật gật đầu, nghiêm trang nói.
Nhà hàng này khá yên tĩnh, mà mấy món đã gọi quả thật hương vị hay màu sắc đều đủ, đặc việt món cá phi lê cay kia, Mễ Tiểu Nhàn ăn đến mức trán đổ mồ hôi đầm đìa. Tần Hàm Lạc thấy em ăn ngon miệng, lòng cực kỳ vui sướng, bản thân lại không ăn được nhiều, chỉ lo đưa khăn giấy và rót trà cho em, thỉnh thoảng còn gắp cá, lấy xương hết ra rồi mới đặt vào bát em.
"Không phải chị đối xử với cô gái nào cũng đều cẩn thận săn sóc như thế đấy chứ?" Mễ Tiểu Nhà gắp cá bỏ vào miệng, cười như không cười nhìn cô.
"Hả? Đương nhiên không phải!" Tần Hàm Lạc vội vàng phủ nhận: "Tôi cũng đâu phải người tốt thế."
Mễ Tiểu Nhàn không khỏi cười khẽ: "Nào ai biết có hay không."
"Thật sự không có mà." Tần Hàm Lạc sốt ruột.
"Được rồi, trêu chị lại tưởng thật." Mễ Tiểu Nhàn thoạt nhìn rất đắc ý, cúi đầu ăn mấy miếng, lúc ngẩng lên, không khỏi bất đắc dĩ nói: "Chị cứ nhìn em mãi làm gì?"
"Tôi...tôi không muốn ăn cơm."
"Vậy ăn canh đi."
"Nhưng tôi thích nhìn em thế này." Tần Hàm Lạc mím môi, khẽ nói: "Lúc em cười lên trông thực ngọt ngào, khi tức giận cũng rất đẹp, ngay cả dáng vẻ lúc ăn cơm đều dễ nhìn."
Khuôn mặt phấn nộn trắng nõn của Mễ Tiểu Nhàn lập tức hơi ửng hồng, không khỏi lẩm bẩm: "Thần kinh."
"Tôi không có ý xúc phạm em, tôi chỉ là...chỉ là..." Tần Hàm Lạc nhận ra những lời mình nói quả thật rất ngốc, liền vội vàng giải thích, nhưng liếc mắt một cái lại thấy dáng vẻ Mễ Tiểu Nhàn cúi đầu xấu hổ đầy mê người, liền đờ ra đó, kế tiếp không nhớ rõ mình muốn nói gì.
"Ngốc quá, aish!" Sau một lát, Mễ Tiểu Nhàn than nhẹ, múc một chén canh cho cô: "Mặc kệ chị có muốn ăn hay không thì cũng phải ăn chút gì đó với em."
"Ừ." Tần Hàm Lạc khúm núm đáp, nhận lấy.
Trải qua cuộc đối thoại này, không khí đã hoàn toàn thay đổi, hai người đều trở nên trầm mặc, thi thoảng ánh mắt sẽ tình cờ va chạm, sẽ có chút không nỡ tách ra, rồi ánh mắt lơ đãng ấy sẽ biến thành cái nhìn chăm chú thâm tình nóng cháy ngắn ngủi mà lại đầy ngượng ngùng, nhưng trong lòng cũng rất ngọt ngào, cái ngọt ấy lan tràn vào tận đáy lòng, xâm nhập vào từng đầu dây thần kinh rất nhỏ. Trong không gian nho nhỏ giữa hai người ngập tràn ấm áp.
Buổi tối bộ phim ngoài rạp chiếu cái gì? Tần Hàm Lạc hoàn toàn xem không vô, cô thường xuyên nghiêng đầu nhìn Mễ Tiểu Nhàn. Sườn mặt của em dưới ánh sáng ảm đạm trong rạp chiếu phim, vừa mờ ảo mơ hồ lại xinh đẹp. Trong không khí mỗi khi Tần Hàm Lạc hít thở đều thoang thoảng mùi hương bạc hà nhàn nhạt. Không biết bắt đầu từ khi nào, cô bắt đầu mê luyến hương thơm này, bởi vậy hô hấp của cô cũng trở nên có chút tham lam.
Hàng ghế phía trước hình như có một đôi tình nhân ngồi, phim chiếu được một nửa, bọn họ liền không coi ai ra gì mà hôn nhau. Chỗ Tần Hàm Lạc là ngồi từ trên cao nhìn xuống, đương nhiên nhìn rất rõ. Cô xấu hổ, ngay cả hai vành tai cũng bắt đầu nóng bừng. Thật ra trước kia cô và Giản Hân Bồi đã sớm phát sinh quan hệ thân mật, nên không đến mức vừa thấy trường hợp thế này liền mất tự nhiên, chủ yếu là có một Mễ Tiểu Nhàn ở bên cạnh. Nếu đổi lại là Trương Tử Toàn, nói không chừng hai người có thể rảnh tới mức đi tính xem người khác hôn trong bao lâu, đã sớm lấy di động hoặc đồng hồ ra để tính giờ rồi.
Tần Hàm Lạc len lén nhìn Mễ Tiểu Nhàn, thấy em thản nhiên ngồi đó như không có chuyện gì, nhìn chằm chằm màn ảnh, thế này cô mới thả lỏng một chút. Cố gắng dời tầm mắt về phía màn ảnh, lại luôn có chút không yêu lòng, sau một lúc, cô đặt túi bỏng ngô trong tay qua một bên, ánh mắt nhìn phía trước, bàn tay lại vụng trộm vươn qua, tìm được tay em, sau đó xoè bàn tay, mười ngón đan xen với em.
Mễ Tiểu Nhàn không hề giãy ra, Tần Hàm Lạc không kìm được nở nụ cười. Tay em rất mềm mại, ngón tay thon dài, nắm rất thoải mái, cũng thực an tâm, càng khiến lòng cô trào dâng cảm giác thoả mãn và hạnh phúc.
Tuy phim xem không vào, nhưng Tần Hàm Lạc vẫn cảm thấy đây là bộ phim hay nhất mà cô xem, sau này sau này đều sẽ như vậy.
Sau khi xem phim xong, Tần Hàm Lạc vẫn nắm chặt tay em. Hai người đi trên đường, Tần Hàm Lạc bỗng nhiên cười, nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay có vui không?"
Mễ Tiểu Nhàn gật gật đầu, lại lắc đầu, cười nói: "Không đủ vui."
"Sao thế?"
"Nếu bây giờ có kem để ăn thì em nghĩ ngày hôm nay sẽ hoàn mỹ."
"Em chờ ở đây đi." Tần Hàm Lạc nhìn khắp xung quanh, sau đó buông tay em ra, chạy về phía trước, vừa chạy vừa quay đầu lại nói: "Em ở đây đi đừng nhúc nhích."
Mễ Tiểu Nhàn nhìn bóng dáng cô, đôi mắt đẹp long lanh sáng ngời, quả nhiên ngẩng đầu, chắp tay sau lưng, ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ.
Không lâu lắm, Tần Hàm Lạc chạy vội từ xa xa về, mỗi tay cầm một que kem, thở hổn hển nói: "Chết tiệt, vừa rồi quên mất không hỏi em muốn ăn vị gì, nên tôi mua một cái socola, một cái vị dâu."
"Em muốn vị dâu." Mễ Tiểu Nhàn cầm lấy một cái từ trên tay cô, cắn một cái, nửa khép đôi mắt, khuôn mặt lộ ra biểu tình thoả mãn: "Ngon lắm." Nói xong lại nhảy tới gần, cắn một miếng que kem socola trên tay Hàm Lạc: "Cũng không tệ."
Tần Hàm Lạc ngơ ngác nhìn que kem trong tay mình, bỗng nhiên kêu: "Tôi cũng muốn ăn của em." Sau đó ghé sát lại, cắn que kem trong tay em một miếng.
Hai người cứ như thế, chị một miếng em một miếng, chia nhau ăn hai que kem. Vị ngọt ngào, lành lạnh kia, hương vị nồng nàn thuần tuý ấy, lúc này lại khiến người ta muốn ngừng mà không được. Hai người như hai đứa trẻ nhỏ, truy đuổi nhau trên đường, vui đùa ầm ỹ, tranh kem của nhau.
Bỗng nhiên, Tần Hàm Lạc ngừng lại, cảnh tượng này quen thuộc quá mức, cô ngơ ngác nhìn bốn phía, nhất thời có chút hoảng hốt. Từ tiểu học đến trung học, cô từng vô số lần cùng Giản Hân Bồi ở trên đường chia nhau đồ ăn. Một miếng bánh ngọt, một chai nước, đương nhiên kem cũng không ít lần. Trong đầu cô "ầm" một tiếng, cảnh tượng Giản Hân Bồi làm nũng bốc đồng ngày xưa đột nhiên ùn ùn kéo đến, trái tim cô lại bắt đầu âm ỷ đau. Kem trong miệng dần dần hoà tan, mà cảm giác hưng phấn lại lạnh xuống từng chút một.
"Làm sao thế?" Thanh âm ngọt ngào dịu dàng của Mễ Tiểu Nhàn vang lên bên tai, khiến cô giãy dụa thoát ra từ trong hồi ức.
"Không có gì." Tần Hàm Lạc miễn cưỡng cười: "Khuya rồi, chúng ta về nhà đi."
Suốt một đường không nói chuyện, đến Nhất Trung, Mễ Tiểu Nhàn đi trước, người thông minh cẩn thận như em đương nhiên phát hiện ra biến hoá rất nhỏ của Tần Hàm Lạc, cũng đoán được có thể có liên quan với Giản Hân Bồi, trong lòng cũng không biết có cảm giác gì.
Khu căn hộ dành cho người nhà của Nhất Trung mỗi toà chỉ có năm tầng, cho nên đều chỉ có thang bộ. Mễ Tiểu Nhàn lập tức đi lên từng tầng một, Tần Hàm Lạc cũng đi theo em, lại cũng im lặng không nói. Đến cửa nhà, cô bỗng nhiên nhẹ giọng: "Tiểu Nhàn, chờ đã."
"Sao vậy?" Chiếc chìa khoá trong tay em khựng lại giữa lưng chừng, quay đầu hỏi.
Tần Hàm Lạc mấp máy môi, lại không nói gì. Mễ Tiểu Nhàn nhíu mày, kiên nhẫn đợi cô. Hai người lặng yên đối diện trong chốc lại, đèn trên hàng hiên chợt tắt, bốn phía tối đen, mà không gian tối mịt này tựa hồ trao cho Tần Hàm Lạc dũng khí, cô bỗng nhiên tiến lên, ôm em vào lòng. Mễ Tiểu Nhàn bất ngờ không kịp phòng bị, lập tức lui lại đến vách tường, chìa khoá va vào tường, phát ra tiếng vang thanh thuý. Em nhớ lại chuyện vừa rồi, theo bản năng muốn giãy dụa.
"Đừng nhúc nhích, để tôi ôm em một cái, chỉ ôm một cái thôi." Thanh âm Tần Hàm Lạc gần như cầu xin, khiến người ta nghe xong liền thấy không đành lòng. Mễ Tiểu Nhà khẽ than, ngừng giãy dụa.
Tần Hàm Lạc ôm chặt em, vùi mặt vào tóc em, hít thật sâu mùi hương lành lạnh đặc trưng của em, một lúc lâu sau mới cúi đầu, tràn ngập áy náy nói: "Xin lỗi, vừa rồi tôi nghĩ đến nàng."
"Em biết." Mễ Tiểu Nhàn hờ hững nói.
"Tiểu Nhàn, tôi thích em, thích thật lòng." Tần Hàm Lạc nhắm mắt lại, thì thào.
"Em hiểu." Mễ Tiểu Nhàn dịu giọng lại, thanh âm cũng mang theo chút thương tiếc: "Giữa hai người có rất nhiều kỷ niệm, em hiểu mà, em sẽ không ép chị."
"Chúng ta...chúng ta cứ ở bên nhau như ngày hôm nay được không?" Tần Hàm Lạc nỉ non: "Tôi rất thích cảm giác này, rất đẹp. Giống như tôi và em yêu nhau với một tình yêu thuần khiết. Trước khi tôi có thể hoàn toàn buông nàng, trước khi tôi không còn đau lòng vì nàng nữa, tôi sẽ không có hành động gì quá mức với em. Tiểu Nhàn, em trong sáng như thế, tốt đẹp đến vậy, tôi rất sợ mình sẽ làm em ô uế. Chúng ta, cứ yêu nhau thế này, được không?"
"Ừ." Mễ Tiểu Nhàn im lặng một lát, rốt cục vươn tay, đặt lên eo cô.
"Cho tôi thời gian, tôi sẽ một lòng một dạ thích em, một lòng một dạ yêu em. Tiểu Nhàn, cho tôi thời gian, được không? Đừng giận tôi, nhé? Tôi thật sự thật sự rất quan tâm tới em, càng ngày càng để ý nhiều hơn, càng ngày càng thích." Tần Hàm Lạc nói, tràn đầy thống khổ.
"Ừ." Đôi mắt em loé lên nước mắt, em dịu dàng nói: "Hàm Lạc, em cho chị thời gian, cho chị thời gian."
Thật may mắn biết bao khi cô có thể được người con gái này yêu. Tần Hàm Lạc vừa chua xót, lại cảm thấy được an ủi, không biết từ khi nào nước mắt cũng chảy xuống. Giờ khắc này, trong lòng cô chỉ có người con gái này.
Nơi hành lang tối đen chật hẹp ấy, hai người bọn họ ôm chặt lấy nhau, lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đối phương đập, cảm thụ được hô hấp của người kia, hưởng thụ một khắc yên tĩnh giữa đêm tối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...