Vì Anh, Em Sẽ Làm Mọi Thứ Tốt Hơn !
Vào một ngày đẹp trời cả gia đình cùng nhau xem ti vi và hài lòng với những gì minh đang có hiện tại. Mới đó đã mười hai năm, trong mười hai năm đối với ai cũng bảo là dài nhưng với họ là rất rất dài.
Họ làm việc ngày đêm không ngừng và giờ đã có trong tay một ngôi nhà mua trả góp gần xong và ba chiếc xe hơi cho hai vợ chồng và hai đứa con trai lớn để tiện đi làm, đi học.
Bỗng người mẹ cầm điện thoại lên và gọi về Việt Nam cho gia đình và với hy vọng mong manh không biết số điện thoại đó còn gọi được không, mười hai năm rồi không liên lạc chẳng biết gia đình, họ hàng ở Việt Nam sống ra sau. Ngón tay bấm từng con số trên tờ giấy cũ hơi ngả màu vàng...tút...tút...tút...
Từng hồi chuông vang lên và đầu dây bên kia bắt máy:
-Alô! Ai vậy?
Người mẹ mừng rỡ nói:
-Chị hai! Em nè!
Người được gọi là chị hai ngạc nhiên vài giây rồi định thần hỏi:
-Có phải...bé ba không?
Người mẹ nói trong nước mắt:
-Dạ! Là em đây! Em tìm được tờ giấy ghi số điện thoại của nhà chị nên gọi thử không biết có được không hay chị đã đổi số rồi!
Người chị khóc:
-Em đã làm gì trong suốt ngần ấy năm mà chẳng thèm liên lạc về cho gia đình vậy? Em biết mọi người ai cũng lo lắng cho em lắm không?
Người mẹ khóc nấc:
-Chuyện dài lắm chị ạ! Em kể chị nghe sau. Chị thông báo với mọi người rằng hè năm nay cả gia đình em về Việt Nam chơi nha chị!
Người chị hai mừng rỡ, lau nước mắt:
-Vậy hả? Vui quá! Được rồi chị gọi thông báo liền!
Người mẹ mới nói tiếp:
-Vậy thôi nha chị! Hôm khác em gọi về tiếp, bây giờ em phải dọn dẹp. Tạm biệt chị!
Người chị có hơi hụt hẫng nhưng lại rất vui vì cuối cùng cũng có tin tức của đứa em chị yêu thương gọi từ xứ người về rồi! Chị vui không thể tả, chị nói:
-Ùm! Tạm biệt em!
Nói rồi cả hai người cúp máy và người chị gọi hết cho từng thành viên trong gia đình thông báo tin vui này. Cả gia đình ai cũng mừng rỡ khôn xiết.
---Mùa hè đã đến---
Mùa hè cũng đã đến, cả gia đình họ có mặt tại sân bay của Mĩ để chuẩn bị về Việt Nam thăm bà con. Tiếng thông báo của cô tiếp viên hàng không vang lên:"Còn năm phút nữa là chuyến bay từ Mĩ đến Việt Nam. Xin quý khách vui lòng ổn định chỗ ngồi và thắt dây an toàn".
Một ngày trôi qua, máy bay cũng đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất. Cả gia đình bước ra đã thấy đại gia đình của mình ở Việt Nam đã có mặt từ lâu. Gặp nhau ai cũng tay bắt, mặt mừng bỗng bà ngoại lên tiếng:
-Cha! Cháu tui đây sao? Càng lớn đứa nào cũng đẹp trai ra chắc gái mê lắm đây! - Cả ba đứa cháu của bà đều cười và trầm trồ ba chàng trai.
Hiển mặc một chiếc áo thun khoác ngoài là chiếc áo sơ mi sọc ca rô và kết hợp với quần jeans và giày ba ta vàng đen. Tuy đơn giản nhưng nó làm nổi bật lên khuôn mặt phúc hậu điểm trên đó là đôi mắt hai mí có chút buồn, sóng mũi cao và đôi môi trái tim đỏ mọng. Thân hình anh cuồng cuộng những cơ bắp và đầy sức sống của chàng trai hai mươi hai tuổi. Tiếng Việt anh rành hơn các em nên vì vậy suốt mười hai năm ở Mĩ anh đều thay ba mẹ dạy hai em tiếng Việt.
Hiệp mặc áo thun trắng bên ngoài là chiếc áo sơ mi được phối hai màu, phía trên là xanh nhạt còn phía đuôi áo màu xanh đậm cùng quần jeans đen và đôi giày ba ta trắng làm nổi bật lên khuôn mặt lãng tử, thư sinh của anh. Mắt hai mí đen láy với sóng mũi cao và đôi môi trái tim lúc nào cũng nở nụ cười tươi khiến bao cô gái mê mệt. Dù đã mười chín tuổi nhưng Hiệp lại trông giống một học sinh cấp ba chứ không phải là một sinh viên trường đại học Công nghệ thông tin của Mĩ. Hiệp được anh dạy nói tiếng Việt nhưng chỉ biết nói vài từ nhưng lại không chuẩn nên nghe vô cùng đáng yêu.
Hy mặc áo thun màu nâu kết hợp với quần jeans và giày ba ta trắng đỏ. Trái với hai anh, gương mặt của Hy lúc nào cũng lạnh như băng, không nói chuyện với ai cả. Khuôn mặt tròn trịa, mắt hai mí và chiếc mũi nhỏ nhìn rất đáng yêu như con gái nhưng lại không nói chuyện với ai khiến mọi người đều không thấy thoải mái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...