Vì Anh, Em Sẽ Làm Mọi Thứ Tốt Hơn !

Thời gian trôi nhanh, mới đó đã một năm. Phải, anh em họ đã bị hành hạ trong một năm. Đối với mọi người khi nhìn vào anh em họ ai cũng nói họ tốt số vì được đi nước ngoài và được gia đình bên nội, ngoại thương yêu nhưng họ không biết rằng anh em họ đã bị bà nội đối xử ra sao, bà ta tàn nhẫn như thế nào với cháu mình.
---Vào một ngày nắng---
Bà gọi con trai và con dâu của mình ra nói:
-Tụi bây qua đây làm việc cũng lâu nên chắc cũng dư một ít tiền. Mẹ dạo này già cả nên bệnh mà không có tiền chữa, mấy đứa con ai cũng đi làm suốt chẳng thèm quan tâm tới mẹ chỉ có vợ chồng bây là quan tâm tới mẹ nên tụi bây ẹ mượn ít tiền khám bệnh được không?
Người chồng thấy vậy liền thương nên nói liền:
-Dạ được chứ! Tụi con cũng không có bao nhiêu nhưng mà tình nghĩa trên hết nên giúp được con sẽ giúp.
Nói rồi người chồng bảo vợ về phòng lấy hết tiền để dành qua ẹ. Người vợ không nói chỉ về phòng lấy hai phần ba số tiền thôi vì còn phải đóng tiền học cho các con. Bà nội vừa nhận được tiền mừng rỡ, bà mừng không phải là bà có tiền chữa bệnh mà bà mừng vì cá đã sa vào lưới.

---Hai ngày sau---
Bà nội trở mặt với gia đình họ, bà đuổi cả gia đình họ ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng và một ít tiền đóng học phí cho con. Họ rơi vào tuyệt vọng và không biết nên đi đâu, về đâu ở nơi xứ người này. Hiển và Hiệp thấy nội đuổi cả gia đình họ ra khỏi nhà liền khóc xin nội cho ở lại và còn nói:
-Nội bắt anh em con rửa chén, lau nhà, giặt đồ,...anh em con cũng làm vậy sao nội lại đuổi tụi con ra khỏi nhà? Anh em con làm sai gì hả nội?
Nghe hai đứa con của mình nói vậy ba mẹ của chúng như vừa bị sét đánh ngang tai, họ không ngờ những tháng ngày con mình được "trông nhờ" bởi một người bà độc ác, không tình người. Nước mắt họ lăn dài trên má và chạy lại ôm con của mình khóc và nói:
-Bố mẹ xin lỗi các con! Bố mẹ sai rồi...
Bà nội thấy cảnh đấy liền nói với giọng khinh miệt, mỉa mai:

-Tụi bây đừng trách người bà này, có trách thì trách mẹ mày quá nghèo.
Nói rồi bà quay lưng bước vào trong nhà bỏ lại gia đình họ ở ngoài. Cả năm thành viên đều thất thần nhưng rồi người bố lên tiếng bảo:
-Từ bây giờ chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ gia đình bên nội. Điều cần làm là đi tìm nhà cho thuê ở tạm rồi bố mẹ đi làm nhiều công việc hơn để trang trãi cuộc sống.
Rồi cả gia đình đi tìm nhà cho thuê khắp nơi, khắp nẻo đường. Ba ngày trôi qua, ba ngày ngủ ở công viên, chịu lạnh, chịu rét nhưng ông trời cũng thương họ và cuối cùng họ cũng tìm ra được một nơi ướn. Giá cũng không đắt lắm và rồi cả gia đình dọn vào nhà mướn ở, ba mẹ thì tìm thêm một vài công việc để làm. Ba anh em vẫn tiếp tục đi học.
Khoảng thời gian đó đối với họ là một cực hình! Vì nhà khó khăn nên có khi không có tiền ăn sáng, nhìn bạn bè ăn đồ ngon cả ba đều chỉ biết nhìn chỗ khác không dám xem bạn ăn. Vào mùa đông trời lạnh cũng không có đủ đồ ấm để mặc, Hiển và Hiệp đều nhường cái áo ấm cho Hy để bản thân chịu lạnh.
Bố mẹ thì làm ngày, làm đêm không có thời gian chăm sóc con cũng như không có thời gian liên lạc với gia đình ở Việt Nam suốt mười hai năm. Hiển và Hiệp cũng cố gắng đạt danh hiệu học sinh giỏi mười hai năm liền còn Hy thì vẫn học cấp hai.
Ngày hiển đỗ hai trường đại học ngành cảnh sát và y tá. Hiển thích làm cảnh sát nên chọn học cảnh sát nhưng ba mẹ không đồng ý vì ngành đó rất nguy hiểm vì thấy con đam mê nên đành chấp nhận. Hiệp đỗ đại học công nghệ thông tin với điểm cao gần bằng thủ khoa của trường.
Còn về gia đình ngoại ở Việt Nam liên lạc không được, gửi quà bánh và tiền bạc cho gia đình họ qua địa chỉ nhà của bả nội cũng không ai hồi âm. Bà ngoại lo lắm! Không biết gia đình họ như thế nào, sống ra làm sao,...suốt mười hai năm sống trong lo âu, phiền muộn như thế không một tin tức gì của gia đình họ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận