Vẻ Ngoài FULL


Tai nghe truyền đến tiếng hít thở nặng nề, Mạnh Chiêu bỗng chốc nhíu chặt mày, anh biết rõ phản ứng này của Lục Thời Sâm, Lục Thời Sâm chắc chắn lại lên cơn đau đầu.
Xảy ra chuyện gì? Bàn tay Mạnh Chiêu lập tức nhấn lên chốt cửa, đẩy cửa xe ra, nhưng trong nháy mắt sắp lao ra, trong điện thoại vang lên giọng nói của Lục Thành Trạch: “Thời Sâm, có thể nhớ lại không, đây là bà nội của con…”
Bà nội của Lục Thời Sâm? Bà cụ bị giam suốt ở tầng hầm viện dưỡng lão, sau đó lại biến mất một cách khó hiểu kia? Bà ấy thế mà còn sống? Động tác của Mạnh Chiêu dừng lại, anh không thể đưa ra quyết định có nên qua đó bây giờ không.
Dựa theo kinh nghiệm trước kia, mặc dù mỗi lần cơn đau đầu của Lục Thời Sâm đến rất hùng hổ, nhưng sẽ không có tổn tại gì đáng kể, sau khoảng mười mấy phút, cơn đau đầu này sẽ từ từ dịu lại.
Mạnh Chiêu xuống xe, nghe âm thanh đau đớn trong tai nghe, nóng ruột đi đi lại lại.
“Thời Sâm, Thời Sâm, con sao rồi?”
“Tiểu Sâm, Tiểu Sâm?!”

Nghe giọng nói của Lục Thành Trạch, Mạnh Chiêu đoán trạng thái lúc này của Lục Thời Sâm, đồng thời bước nhanh đến gần khu nhà ở kia.
Dần dần, tiếng hít thở đau đớn kia yếu đi, cơn đau đầu dịu đi rồi sao? Mạnh Chiêu thoáng thở phào nhẹ nhõm, bước chân cũng chậm lại.
*
Trong phòng khách yên tĩnh, tiếng khóa cửa bị cạy như thể vang bên tai.

Cuối cùng Lục Thành Trạch nhìn thoáng qua Lục Thời Sâm đang hôn mê rồi đứng lên.
Ngoài cửa là ai? Là tên trộm bình thường, Thời Sâm dẫn cảnh sát đến, hay là…? Lục Thành Trạch khe khẽ đến gần bên cửa sổ ban công, đầu tiên là mở cửa sổ ra, buộc một đầu dây thừng chuẩn bị từ trước vào song cửa sổ, đầu còn lại ném xuống tầng.

Sau đó ông lấy dao găm mang trong người ra, nghiêng người trốn ở bên tường nối với phòng khách, cẩn thận ẩn nấp quan sát tình huống của cửa chống trộm.
Nếu là cảnh sát đến, mình nhất định phải lập tức rời khỏi đây, dù sao vẫn còn một chuyện cuối cùng chưa làm xong, nhưng nếu như kẻ xông vào là người khác, an nguy của Thời Sâm và mẹ mình có bị đe dọa không?
Ổ khóa vẫn tiếp tục phát ra tiếng vang, sắc mặc Lục Thành Trạch nghiêm trọng nhìn chằm chằm cánh cửa chống trộm, không dám phân tâm chút nào.

Cho dù người cố gắng xâm nhập là ai, ông đều cần phản ứng ngay lập tức.
“Két” một tiếng, khóa cửa cuối cùng được mở ra.
Theo âm thanh cửa chống trộm bị đẩy ra, Lục Thành Trạch nắm chặt con dao găm trong tay, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

Nhưng bất ngờ là ngoài cửa không có bất kỳ ai đi vào.

Không xông vào ngay lập tức, đây không giống như tác phong đến bắt phạm nhân của cảnh sát, Lục Thành Trạch đưa ra phán đoán trong lòng.

Gặp tình hình này, ông không nóng lòng chạy trốn, mà tiếp tục quan sát tình huống ngoài cửa.

Thời gian trôi qua từng giây, mặc dù không biết rốt cuộc là ai mở cánh cửa chống trộm này ra, nhưng Lục Thành Trạch có thể cảm nhận được lúc này người ngoài cửa cũng đang đợi thời cơ hành động.
Đột nhiên, một bóng đen từ ngoài cửa lách vào, gần như trong nháy mắt lao đến trước mặt Lục Thành Trạch!
Động tác nhanh nhẹn và huấn luyện nghiêm chỉnh này, là cảnh sát hay là…?
Lục Thành Trạch cầm dao găm lập tức đưa ra phản ứng, cúi người đâm về phía bóng đen, mà hình như bóng đen đã lường trước được điều này, cũng cầm dao quân dụng trong tay chuẩn xác đỡ một đòn này.
Khi lưỡi dao va chạm, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Trong nháy mắt, đầu tiên trong mắt Lục Thành Trạch hiện lên sự kinh ngạc, ngay sau đó lập tức tràn đầy tức giận, trong mắt của ông hiện đầy tơ máu đỏ tươi, liều lĩnh đẩy con dao găm trong tay về phía trước!
“Ngụy – Xương – Hòa!” Lục Thành Trạch thấp giọng gằn ra cái tên khiến ông gần như mất lý trí này, giống như một con thú hoang nổi giận.
Ngụy Xương Hòa không chống cự nổi sức lực to lớn bất thình lình này, chợt vung dao quân dụng lên một cái rồi nhanh chóng lùi lại, kéo dài khoảng cách với Lục Thành Trạch.

Thấy Lục Thành Trạch không lập tức đánh tới, ông ta tháo khẩu trang ra, dùng cặp mắt hung ác nham hiểm nhìn Lục Thành Trạch, vẻ mặt âm u nói: “Luật sư Lục, lại gặp nhau rồi.

Như vậy cũng có thể liếc mắt nhận ra tôi, xem ra ông thật sự hận tôi thấu xương mà.

Đã hai mươi năm trôi qua, tôi cũng xem như là thân bại danh liệt vì ông, ông vẫn không chịu để lại cho tôi một con đường sống?”
Lục Thành Trạch cố gắng đè ép cơn giận trong người, để cho mình trở về lý tính.

Trong lòng ông rất rõ ràng, mặc dù đã ngoài sáu mươi, sức lực, tốc độ và sức chịu đựng kém xa mình, nhưng dù sao cũng từng là một cảnh sát trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, không có khả năng bị chế ngự một cách dễ dàng.

Đối mặt với một người như vậy, nếu như mình tức giận choáng váng đầu óc, vậy kết cục… Lục Thành Trạch dùng khóe mắt nhìn Lục Thời Sâm hôn mê trên sofa, cưỡng ép kìm nén lại cảm xúc của mình.
“Ông lại có thể tìm tới đây,” Lục Thành Trạch vừa nói với Ngụy Xương Hòa thử khiến ông ta phân tâm, vừa chậm rãi di chuyển bước chân, bình tĩnh ngăn giữa Ngụy Xương Hòa và Lục Thời Sâm ở sau lưng.

“Ông cũng xem thường tôi quá rồi, ông tìm người theo dõi tôi lâu như thế, cho rằng tôi không hề hay biết? Tôi thấy ông vẫn chưa rõ ràng, rốt cuộc là ai đang theo dõi ai.

Năm đó người nghĩ trăm phương ngàn kế báo cáo lên cấp trên, kéo tôi xuống ngựa là ông đúng không? Hơn hai mươi năm, ông chẳng những muốn khiến tôi thân bại danh liệt, bây giờ còn muốn giết tôi sao?”
Lục Thành Trạch nhìn chằm chằm Ngụy Xương Hòa trước mặt, mặt mũi ghê tởm của người này hai mươi năm trước hiện lên rõ ràng trong đầu ông, Lục Thành Trạch cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, giữa hàm răng cắn chặt lan ra mùi máu tươi: “Chỉ cần tôi còn sống, thì sẽ không có khả năng tha cho ông.”
“Theo tôi được biết, người của ông đã bị cảnh sát bắt, bây giờ ông cũng là đối tượng bị cảnh sát bắt giống như tôi.

Là cá chết lưới rách, hay là tha cho tôi đồng thời tha cho ông, luật sư Lục, ông là người thông minh, chắc sẽ biết cân nhắc lợi hại.”
Ngụy Xương Hòa thử thuyết phục Lục Thành Trạch, nhưng ông ta không ngờ rằng những lời này khơi dậy sự tức giận của Lục Thành Trạch hơn nữa.
“Người trẻ tuổi, anh thông minh như thế, hẳn phải biết cân nhắc lợi hại.” Lời nói của Ngụy Xương Hòa cục trưởng cục công an hai mươi năm trước, một lần nữa vang bên tai Lục Thành Trạch.
Ông không thể tiếp tục kiềm chế cơn giận của mình, con dao găm nắm chặt trong tay bỗng nhiên phóng về phía Ngụy Xương Hòa, đâm thẳng vào chỗ hiểm ở bụng!
Ngụy Xương Hòa thấy thế lập tức nghiêng người né tránh, vẻ mặt của Lục Thành Trạch lúc này khiến ông ta đột nhiên ý thức được, Lục Thành Trạch không cần mạng sống, những gì ông vừa biểu hiện, đó là muốn đồng quy vu tận với mình, chỉ cần có thể giết mình, người này không quan tâm gì nữa!
Trong nháy mắt này, Ngụy Xương Hòa cực kỳ hối hận mình lại tới đây, vốn chỉ nghĩ hoặc là thuyết phục Lục Thành Trạch tha cho mình, hoặc là dựa vào kỹ năng của mình có thể dễ dàng giết Lục Thành Trạch, nhưng có vẻ như ông ta đã đánh giá thấp sự căm phẫn của Lục Thành Trạch.

Ánh mắt của người này, trông như thể muốn hủy diệt mọi thứ vậy!
Nhân lúc Ngụy Xương Hòa né tránh, Lục Thành Trạch lần nữa nâng cao dao găm trong tay, nhắm vào huyệt thái dương của Ngụy Xương Hòa, đâm mạnh xuống không do dự chút nào!
Trước cơn thịnh nộ điên cuồng của Lục Thành Trạch, Ngụy Xương Hòa bị bóng ma của cái chết bao phủ, cảm giác sợ hãi đột nhiên xuất hiện này khiến tốc độ phản ứng của não và cơ thể giảm xuống.

Phản kích và phòng thủ đều đã không còn kịp rồi, dưới sự điều khiển của bản năng, Ngụy Xương Hòa giơ tay trái lên bảo vệ đầu mình.
Một giây sau, cánh tay trái bảo vệ đầu của Ngụy Xương Hòa bị con dao đâm mạnh vào, động mạch bị đâm thủng lập tức tuôn ra máu tươi, cảm giác đau đớn khiến cơ thể của ông ta đưa ra phản ứng ngay lập tức.

Trong chớp mắt ngắn ngủi khi con dao đâm vào cánh tay, Ngụy Xương Hòa giơ dao quân dụng trong tay phải lên, trong tích tắc Lục Thành Trạch lùi lại, Ngụy Xương Hòa chú ý đến Lục Thời Sâm nằm trên ghế sofa.
Nhìn người thanh niên gần như đúc ra cùng một khuôn với Lục Thành Trạch hai mươi năm trước, Ngụy Xương Hòa nhanh chóng phán đoán và quyết định, cố gắng đâm về phía bên cổ Lục Thành Trạch, lợi dụng một chớp mắt Lục Thành Trạch tránh né này, ông ta không xông lên đâm về phía Lục Thành Trạch nữa mà liều lĩnh lao về phía Lục Thời Sâm!
Trong nháy mắt, Lục Thành Trạch cũng nhìn thấu ý đồ của Ngụy Xương Hòa, lúc này, Ngụy Xương Hòa cố gắng bắt lấy Lục Thời Sâm cách ông ta gần trong gang tấc, mà huyệt thái dương yếu ớt không hề có phòng bị lộ ra trước mắt ông ta, là thời cơ tuyệt vời để phản kích! Lục Thành Trạch quay người túm lấy Ngụy Xương Hòa, lần nữa giơ tay đâm dao găm trong tay xuống thái dương của Ngụy Xương Hòa.
Lưỡi dao sắc bén cách huyệt thái dương của Ngụy Xương Hòa chỉ mấy centimet, tay Lục Thành Trạch lại miễn cưỡng dừng lại.

“Đâm đi?” Ngụy Xương Hòa quay đầu nhìn Lục Thành Trạch, “Sao ông không đâm?”
Nhìn Lục Thời Sâm hôn mê bất tỉnh bị con dao hiện ra ánh sáng lạnh kia đè lên cổ, động tác của Lục Thành Trạch dừng lại, có mấy giây, ông bất động giống như pho tượng.

Trong ánh mắt ông phun trào tức giận, nhưng từ đầu đến cuối không thể đâm một dao kia xuống huyệt thái dương của Ngụy Xương Hòa.
Giằng co một lát, Lục Thành Trạch mở miệng, giọng điệu lạnh như băng: “Ông dám động vào nó, ông biết hậu quả đấy.”
“Lùi lại.” Ngụy Xương Hòa cũng lạnh lùng nhìn Lục Thành Trạch, “Ông cho rằng đã đến bây giờ, tôi còn sợ chết? Có muốn nhìn xem cuối cùng là ông đâm chết tôi, hay là tôi đâm chết con ông trước?”
Thấy Lục Thành Trạch không có động tác, Ngụy Xương Hòa quát lớn một tiếng: “Lùi lại!”
Sau vài giây đồng hồ, Lục Thành Trạch bắt đầu chậm rãi lùi lại, đứng ở vị trí cách Ngụy Xương Hòa khoảng hai mét.
“Để dao xuống!”
Lại vài giây trôi qua, “keng” một tiếng, con dao găm trong tay Lục Thành Trạch rơi xuống đất.
Trong khoảnh khắc con dao găm rơi xuống, Ngụy Xương Hòa chẳng hề do dự lao về phía Lục Thành Trạch, mũi dao đâm thẳng vào tim Lục Thành Trạch!
Lần này, Lục Thành Trạch đã không có thời gian tránh né, nhưng cùng lúc đó, dường như ông cũng không có ý định tránh né, chỉ thấy Lục Thành Trạch giơ tay phải ra, nắm lấy lưỡi dao, đồng thời dùng ngón tay nắm chặt toàn bộ tay phải của Ngụy Xương Hòa.

Trong lúc kinh ngạc Ngụy Xương Hòa làm thế nào cũng không tránh thoát được, Lục Thành Trạch không để ý máu tươi chảy ròng ở tay phải, gồng căng cơ bắp cánh tay, siết nắm đấm nện mạnh vào thái dương của Ngụy Xương Hòa, ông ta bị một đấm này đánh tới mức mơ hồ, nhưng Ngụy Xương Hòa vẫn cố gắng rút tay phải ra, mưu toan dùng một chút sức lực cuối cùng đâm dao quân dụng vào trong người Lục Thành Trạch.
Đối mặt với Ngụy Xương Hòa nỏ mạnh hết đà, Lục Thành Trạch bóp cổ Ngụy Xương Hòa, ngón tay giống như kìm sắt dùng sức bóp chặt, hoàn toàn chặn lại đường hô hấp của Ngụy Xương Hòa, sau đó đập mạnh đầu ông ta vào tường, theo âm thanh con dao quân dụng rơi xuống, miệng mở ra, máu xông lên, Ngụy Xương Hòa nổi gân xanh đã hoàn toàn mất đi năng lực phản kích.
Lục Thành Trạch nhìn chằm chằm Ngụy Xương Hòa, ngón tay vẫn dùng lực, nhìn sắc mặt Ngụy Xương Hòa dần dần tím tái, ông biết nó có nghĩa là sinh mạng của Ngụy Xương Hòa đang trôi qua trong tay ông.

“Ông cho rằng tôi không biết ông cũng đang tìm tôi? Ông cho rằng thông tin địa chỉ của tôi dễ tìm như thế?” Lục Thành Trạch lại một lần nữa tăng thêm sức lực trong tay, trong cơ thể dâng lên một loại khoái cảm trả thù, vì giờ phút này đến, ông đã nhẫn nại quá lâu, cũng chờ đợi quá lâu, ông cắn răng nói, “Tôi biết ông sẽ tự mình tìm đến cửa, cục trưởng Ngụy, hai mươi năm trước ông và Ngô Gia Nghĩa cấu kết, có nghĩ rằng một ngày nào đó các ông sẽ lần lượt chết trong tay tôi không?”
Sức lực giãy giụa của Ngụy Xương Hòa càng lúc càng yếu, sau vài giây đồng hồ, người trước mặt cuối cùng không cử động nữa, mà Lục Thành Trạch vẫn không có dấu hiệu buông tay.
Trong hành lang, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Nhưng Lục Thành Trạch vẫn duy trì động tác này, ông nắm sự sống chết của Ngụy Xương Hòa trong tay, đã không có gì để e ngại nữa.
“Chú Lục!” Mạnh Chiêu chạy đến cửa, nhìn cảnh tượng này không biết tiếp theo nên nói gì.
“Là cháu à Tiểu Mạnh, quả nhiên cháu ở gần đây.” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mạnh Chiêu, trong ánh mắt ông dường như lóe lên chút vui mừng, ông buông Ngụy Xương Hòa không biết sống hay chết ra.
Lấy lại bình tĩnh, Mạnh Chiêu mới hỏi: “Chú Lục, chú thật sự đã làm tất cả những chuyện này sao?”
Lục Thành Trạch không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu một cái.

Sau đó ông chậm rãi đi đến bên cạnh ngăn kéo ở bên phòng khách, mở ngăn kéo ra, lấy một cuộn băng vải từ bên trong, bắt đầu băng bó vết thương ở tay phải cho mình.
Nhìn Lục Thành Trạch trước mặt có vẻ bình tĩnh đến mức không có chuyện gì xảy ra, tinh thần Mạnh Chiêu bị chấn động rất lớn, mặc dù tận mắt nhìn thấy cảnh Lục Thành Trạch bóp chết Ngụy Xương Hòa, nhưng anh vẫn không thể nào chấp nhận được mọi chuyện xảy ra trước mắt: “Tại sao phải làm như thế? Chú Lục, tại sao là chú?”

“Tiểu Mạnh à, nếu như cháu là chú…” Động tác băng bó của Lục Thành Trạch dừng lại, ông không nói hết, mà nhìn về phía Lục Thời Sâm, một lát sau mới thở dài một hơi, thấp giọng nói, “Mọi thứ không trở về được nữa.”
Nói xong là sự im lặng trong thời gian dài.
Giờ phút này, hai người đều không chú ý đến, ngón trỏ của Ngụy Xương Hòa nằm dưới đất cựa quậy, không biết mất ý thức trước đó có phải giả vờ hay không, lúc này Ngụy Xương Hòa đã có một chút dấu hiệu tỉnh lại.

Ngụy Xương Hòa mở mắt, dựa vào chút ý thức còn sót lại trong đầu, giãy giụa nhặt con dao quân dụng vừa nãy rơi bên cạnh tay lên, mặc dù cơ thể đã không thể chống đỡ ông ta đứng lên, nhưng Ngụy Xương Hòa vẫn dốc toàn lực, dùng tư thế gần như quỳ bò lao về phía Lục Thời Sâm.
Nếu không giết được Lục Thành Trạch, vậy thì giết con trai ông ta, trong bước đường cùng, Ngụy Xương Hòa đưa ra quyết định kéo Lục Thời Sâm chết cùng mình!
Lục Thành Trạch đứng ở mép phòng khách, khóe mắt thoáng nhìn động tác của Ngụy Xương Hòa, sau khi nhận ra ý đồ của Ngụy Xương Hòa ông lập tức xoay người, bất chấp lao tới cố gắng ngăn cản động tác của Ngụy Xương Hòa.

Cảnh tượng trước mắt như pha quay chậm của bộ phim cũ, Lục Thành Trạch có thể cảm nhận một cách rõ ràng đã không kịp nữa rồi, trong lồng ngực ông lập tức tràn đầy cảm xúc hối hận, một cảm giác bất lực và tuyệt vọng dâng lên, nó khiến đầu óc ông trống rỗng.
Nhưng một giây sau, một bóng người bỗng nhiên từ một hướng khác lách mình lao đến, quyết đoán ngăn trước mặt Lục Thời Sâm, là Mạnh Chiêu!
Con dao vốn nên đâm vào tim Lục Thời Sâm đã đâm phập vào chỗ động mạch đùi Mạnh Chiêu, máu tươi phun ra trong nháy mắt văng khắp nơi, Mạnh Chiêu nhìn về phía Ngụy Xương Hòa, ánh mắt tràn đầy giận dữ như Lục Thành Trạch trước đó.
Mạnh Chiêu siết chặt nắm đấm, tung một cú vào mũi Ngụy Xương Hòa, theo âm thanh xương mũi gãy đôi, Ngụy Xương Hòa la một tiếng rồi ngã xuống.

Mà sau khi Mạnh Chiêu tung ra một đấm này cũng chống lên sofa ngã xuống đất, máu ở chân phải vẫn đang phun ra, vết thương và cơn đau dữ dội khiến anh không thể đứng thẳng được.
Nhìn Lục Thời Sâm thoát khỏi nguy hiểm, Lục Thành Trạch cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Ổn định lại cảm xúc, ông cầm lấy băng vải, đi về phía Mạnh Chiêu, ngồi xổm xuống băng bó cho Mạnh Chiêu, thấp giọng nói, “Tiểu Mạnh, cảm ơn cháu.”
Nhìn Lục Thành Trạch trước mắt băng bó vết thương cho mình, đủ loại tình cảm trong lòng Mạnh Chiêu đan vào nhau, tâm trạng vô cùng phức tạp.
“Chỉ có thể sơ cứu một chút, tiếp theo cháu tự gọi xe cấp cứu đi.” Lục Thành Trạch nhanh chóng băng bó kỹ miệng vết thương cho Mạnh Chiêu, xử lý cầm máu xong, sau đó nhìn thoáng qua Lục Thời Sâm, lại dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn Mạnh Chiêu, “Tiểu Mạnh, Thời Sâm nhờ cháu.”
Nói xong, Lục Thành Trạch đứng lên đi về phía Ngụy Xương Hòa, túm da đầu Ngụy Xương Hòa kéo ông ta đi ra ngoài cửa.
“Chú Lục!” Mạnh Chiêu chống ghế sofa, cố gắng đứng lên ngăn cản Lục Thành Trạch, nhưng vừa mới đứng lên đã lảo đảo một cái.
“Bố…” Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên sau lưng, không biết Lục Thời Sâm tỉnh lúc nào.
Lục Thành Trạch hơi ngẩn ra, động tác kéo Ngụy Xương Hòa dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lục Thời Sâm.
Lục Thời Sâm vẫn nằm trên ghế sofa, muốn cố gắng chống người lên, nhưng cơn đau âm ỉ khi có khi không khiến hắn chưa hoàn toàn khôi phục thể lực: “Bố muốn đi đâu?”
Sau một lát im lặng, Lục Thành Trạch quay đầu đi, đưa lưng về phía Lục Thời Sâm nói: “Bắt đầu từ đâu, vậy thì kết thúc từ đó đi.

Chăm sóc bà nội, sống thật tốt.”
Ông nói xong, đi ra ngoài mà không hề quay đầu lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui