Chương 8: Giải mã ngôi trường ma.
Ngồi trong lớp thì lâu lâu tôi có lén nhìn về phía bên tay phải, tức là phía của Oanh đang ngồi. Nhỏ cứ ghi ghi chép chép những thứ đang được ghi trên bảng nhưng một bên ta vẫn không bỏ cái tai nghe xuống, trong lòng tôi cũng tự hỏi nhỏ nghe cái gì?
Tiếng trống tan trường vang lên thì cái lớp tôi như ong vỡ tổ, tôi phụ Uyên thu xếp sách vở rồi bàn chuyện về cô nàng Oanh.
- Chuyện này khó hiểu thật? – Cả ba chúng tôi điều ghi vào cuốn sổ của Uyên.
- Chuyện gì vậy Đan?
- Uyên có thấy lạ rằng Oanh đối xử hơi lạ với Hoàng không?
- Chỉ là chai nước thôi mà.
- Mình biết nhưng lạ lắm…
- Lạ gì ?
- Thì…
- Thôi về đến nhà rồi kìa, anh hai với Đan vào nhà thôi.
- Ừa…
Ngồi trên lan can tôi suy nghĩ viễn vong về những điều mà Đan nói, rồi vô vàn câu hỏi cứ nhảy tung tăng trong đầu rồi đi đến một kết luận rằng : “Phải tìm hiểu cô nàng Oanh này”.
Sau buổi cơm tối thì cả ba chúng tôi ra ngoài sân mà ngồi hóng từng cơn gió mát. Những cơn gió cứ vi vu qua những cánh cây du dương như một bài nhạc. Tôi cứ thả hồn bay theo gió thì ngược lại Đan và Uyên thì cứ đăm chiêu một điều gì đó mà theo tôi đoán thì chắc chắn là nghĩ ngợi về nhỏ Oanh thôi.
- Kêu ra đây chơi mà ngồi nhìn nhau đến khuya sao ? – Tôi ghi vào cuốn sổ chung dùng để nói chuyện.
- Cứ mỗi về đêm là mình cứ nghĩ về những điều hôm qua.
- Chuyện đó có thật không anh ? Em nghe Đan kể mà nổi da gà.
- Thật em à ! Nhưng vẫn còn bí ẩn lắm.
- Ừa, theo mấy bộ phim mình coi thì chắc có lẽ dưới cây đa ấy sẽ có mồ mã gì đó.
- Uyên không chắc là sẽ như phim đâu Đan, biết đâu sẽ khác.
- Ừa, mình giả sử thôi mà. Hoàng nghĩ sao.
- Khó nói lắm, vì mấy cái chuyện tâm linh thì mình cũng không nghiên cứu lắm vì bên nước ngoài người ta ít tin về mấy chuyện này.
- Hoàng muốn nghiên cứu về tâm linh không ?
- Bằng cách nào ?
- Cầu cơ.
- Thôi Uyên, mình định bảo Hoàng đọc sách thôi.
- Hihi, mình đùa thôi mà.
- Cầu cơ là gì ?
- Bộ anh không biết sao ?
- Không!
- Cầu cơ là một phương pháp để giao tiếp với thế giới tâm linh bằng cách sử dụng một tấm gỗ phẳng được lấy từ nắp hòm người chết hay ngoài nghĩa địa và một đồng xu cổ.
- Uầy, nghe lạ thế. Muốn chơi thử.
- Thôi anh, nguy hiểm lắm, người yếu bóng vía có thể bị ma nhập đấy. Em không cho anh chơi đâu.
- Ý em nói anh yếu bóng vía sao?
- Em không có ý đó.
- Thôi bỏ chuyện cầu cơ sang một bên, dù gì Hoàng cũng đã chứng kiến ma như thế nào rồi. Ở làng quê thì ma quỷ được coi là bình thường chứ không phải là chuyện lạ gì để bàn tán. Ngay cả cái đồi cỏ lúc trước Hoàng đá banh cũng đầy ma ấy chứ.
Nghe đến đây thì tôi cũng thoáng rùng mình, cứ tưởng tượng lúc mình đang chạy thì bỗng có một bàn tay từ mặt đất trồi lên nắm lấy chân tôi mà lôi xuống… Nghĩ thôi thì da gà tôi cũng nổi lên đầy cả người.
- Vậy bóng ma ở ngôi trường của tụi mình thì tính làm sao?
- Cái này khó nói lắm Uyên, anh cũng không biết phải làm thế nào, một phần cũng muốn yên lặng, một phần cũng muốn báo cho nhà trường biết nhưng không có bằng chứng cụ thể.
- Vâng, em hiểu rồi.
- Thôi mọi người vào ngủ đi, cũng khuya rồi.
- Ừ…
Nằm trên giường, tôi cứ trằn trọc không ngủ được vì những câu chuyện ma quái. Ngôi trường đã được xây từ rất lâu, cũng đã được tu sửa vài lần nên nhìn cũng không đến mức âm u nhưng những điều mà ngôi trường chứa đựng thì mãi là ẩn số đối với các thế hệ học sinh tại ngôi trường này. Cứ suy nghĩ một lúc thì tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, chỉ biết lúc tôi tỉnh giấc cũng là lúc Đan gọi tôi dậy đi học.
Ngồi dưới căn – tin ăn sáng cùng tụi thằng Hưng thì chúng nó cứ đem cái chuyện tôi kể ra mà bàn tán:
- Hừm, cái tin này mà lộ ra thì tao cá là không đứa nào dám đi học nữa. – Thằng Bảo cắn miếng trứng rồi nói.
- Ờ, chuyện này thì chỉ có đám tụi mình biết thôi, nếu nói ra không tốt. Đúng không Đan?
- Hoàng nói gì mà không đúng, hi.
- Ố ồ, hai anh chị đã là gì của nhau chưa mà trong tình cảm thế. – Thằng Hưng như bắt được vàng vội đâm chọt tôi.
- Mai Hưng quét lớp nhé.
- Ấy ấy thôi mà lớp trưởng, giỡn chút mà.
- Hứ, không vui.
- Nghe thằng Hoàng và nhỏ Đan kể thì tao cũng không tin. Chính mắt tao thấy thì tao mới tin. – Thằng Phúc nói.
- Nếu mày muốn trải nghiệm thì xin mời tối nay đến trường mà lấy câu trả lời. – Thằng Lộc đứng dậy ra vẻ cung kính.
- Mày thích thì tao chiều, thằng nào cá với tao không, trên đời này làm gì có ma.
- Tao khuyên mày nên suy nghĩ lại đấy Phúc, lúc đầu tao cũng nghĩ giống mày, giờ đây thì mày cũng biết câu trả lời đối với cái sự không tin của tao.
- Uầy, mày nhát gan vậy hả Hoàng ?
- Tao tin lời thằng Hoàng nói, quê mình thì mày cũng biết ma nhiều vô số kể mà mày cứ nói không tin. – Thằng Tâm cằn nhằn.
- Không tin là không tin. Thằng nào dám cá không.
- Tao…
- Thích thì chiều…
- Mày ngon…
Cả tám thằng con trai còn lại cùng hai nàng Uyên và Đan cũng cá với thằng Phúc, vì trong đám trừ thằng Phúc ra thì ai ai cũng tin chuyện tôi và Đan kể, một phần nhờ lời thách thức của thằng Phúc thì tôi mới có cơ hội quay lại trường vào ban đêm để tìm câu trả lời thỏa đáng.
- Giờ hối hận vẫn còn kịp.
Một giọng nói vang lên từ phía sau tôi, cả đám giật mình ngước lên thì thấy Oanh đã đứng đó mà nói, thấy thế thằng Hưng nhào vô nói :
- Hôm nay chị Oanh cũng có nhã hứng mà nói chuyện với bọn không cùng đẳng cấp này sao ?
- Ông nói gì…
- À không gì. Chỉ là hai lúa không hợp với dân chơi thành thị mà thôi.
- Này, còn nói nữa thì đừng có trách tui. – Nhỏ Oanh nhìn thằng Hưng như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Không cãi nhau nữa. – Tôi lên tiếng. – Cứ nghe Oanh nói.
Nhỏ Oanh gật đầu cười nhìn tôi rồi nói :
- Không nên, vì ngôi trường này thật sự có ma.
- Sao bà dám chắc.
- Cứ biết vậy đi.
- Bà lúc nào cũng ra vẻ bí ẩn, khó hiểu.
- Tui không cần các ông hiểu, tui chỉ cần Hoàng hiểu.
- Uầy…
- Bạn Oanh cứ thế thì mình cảm thấy lo cho Hoàng đấy.
- Hì, bạn bè với nhau thì hiểu nhau thôi.
- Chứ sao bạn Oanh lại không ấy bạn Hưng, Bảo, Trịnh, Phúc… hiểu Oanh.
- Hi, Đan cũng đừng nói thế, Đan cũng vậy thôi mà.
Cả hai cô nàng cứ nhìn nhau mà mỉm cười, nhưng nụ cười đó không có cảm giác thân thiện chút nào. Thấy tình hình có vẻ tệ thì Uyên vội kéo Đan ngồi xuống, Oanh cũng tìm một chiếc ghế mà nhập bọn cùng tụi tôi.
- Nếu bà không tin thì tối nay đến trường đi rồi biết.
- Ừ, được thôi.
- Đừng có sợ quá mà chạy về nhé.
- Cái đó thì khỏi lo.
- Ừa, tối nay chín giờ tối, tập trung nhà thằng Hoàng. – Thằng Phúc đưa ra lịch.
- Sao lại là nhà tao.
- Vì nhà mày gần trường nhất, lúc đầu tao tính là tới nhà Đan nhưng giờ thì Đan cũng ở cùng mày rồi. – Thằng Phúc nhìn tôi cười, nhìn nụ cười nó cứ nham hiểm như thế nào.
- Cái gì, Đan ở cùng nhà với Hoàng sao ? – Oanh không tin vào tai những gì mình nghe, vội quay nhìn tôi rồi hét lên.
- À, xảy ra một số chuyện nên tạm thời như vậy.
- Ừa, Hoàng nói vậy thì mình cũng không ý kiến gì nữa.
- À ừ.
Tôi có cảm giác hình như mỗi lần nói chuyện với cô nàng Oanh này thì tôi cảm nhận được một điều gì đó bí hiểm từ người con gái này. Từ ngoài nhìn vào thì ai cũng có thể chắc chắn là nhỏ có ý với tôi, nhưng cái ý đó với mục đích là gì ? Vì từ đầu năm đến giờ thì nhỏ là người cuối cùng tôi tiếp xúc, nhỏ Oanh có vẻ như bị mọi người xa lánh vì có kiểu cách ăn chơi của thành phố theo lời thằng Hưng hồi nãy, khi đứng trực diện thì tôi cũng thấy khớp với cô nàng này.
Ăn sáng xong thì bọn tôi cũng kéo nhau vào lớp mà bắt đầu một ngày học tập. Từ ngày hôm qua thì Đan cũng có vẻ dè chừng Oanh, còn Uyên thì cứ bám sát lấy tôi không rời, tôi cũng đôi chút thắc mắc về cách cư xử của hai nàng và cũng đem cái thắc mắc này hỏi cả hai nhưng không nhận được bất cứ câu trả lời nào. Ngoài cái câu : “Trực giác của con gái”.
Khi ánh chiều tà buông dần xuống phía sau ngọn đồi sau trường thì cũng là lúc tan học, cả bọn hẹn nhau đúng chín giờ nhớ có mặt tại trường. Về đến nhà thì tôi cũng bắt tay vào chuẩn bị những thứ cần thiết như : Đèn pin, máy ghi âm, điện thoại và thêm vài thứ linh tinh để phòng hờ có chuyện xảy ra như băng, gạt. Tôi cũng đem theo một cây dao không có mũi nhọn. Theo lời bác tôi, người đã đưa tôi sang Úc thì ma quỷ rất ngại những loại dao như thế này nên đi đâu tôi cũng mang theo nó để phòng hờ nhưng ngày càng lớn, tâm trí tôi cũng không để ý đến mấy cái chuyện ma quỷ nên cũng đã lâu không đụng vào nó và giờ đây là lúc thích hợp để coi công dụng của cây dao này.
- Cộc cộc !
- Ai đó ?
- Mình Đan đây, xuống ăn cơm nè Hoàng.
- Ờ, mình biết rồi.
Kể từ ngày có Đan ở trong nhà thì tôi có cảm giác như căn nhà tui tươi hẳn lên hay là cái tình yêu bé nhỏ trong tôi vui nhỉ ?
- Uyên có định đi không ?
- Muốn chứ, chỉ sợ anh Hoàng không cho. – Uyên ghi giấy rồi đưa ra trước mặt.
- Ờ, em đi thì anh cũng lo lắng lắm, nếu muốn đi thì lúc đó theo sát anh đó.
- Vâng ạ !
- Hihi, tội Uyên ghê, cứ bị Hoàng bắt nạt.
- Đan cũng vậy đó, có chuyện gì thì mình cũng lo lắm.
- Người ta biết rồi mà, cứ xem là con nít không bằng.
- Uầy…
Đọc tiếp Vẽ màu tình yêu dành cho em – Chương 9
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...