Vẽ Màu Tình Yêu Cho Em

Chương 7: Người con gái bí ẩn.
- Nhưng mà…
- Nhưng chuyện gì?
- Mình không có đủ tiền để thuê nhà Hoàng để ở đâu…
- Trời, tưởng gì… tiền thì Đan cứ giữ mà xài, cứ ở nhà mình thoải mái, ở free mà.
- Như vậy thì kì lắm…
- Có sao đâu.
- Kì lắm…
- Thôi thì Đan phụ làm việc nhà với Uyên đi, như vậy cũng coi như trả tiền nhà.
- Mình làm osin hở?
- Không phải, chỉ phụ giúp việc nhà thôi, với lại bố mẹ hay đi nên nhà có hai anh em cũng buồn.
- Hi… ừa.
- Vậy đồng ý rồi nhé.
- Ừa.
Trong lòng tôi có một niềm vui nho nhỏ vì Đan đồng ý ở nhà tôi, nếu như vậy thì mỗi buổi sáng thì tôi có thể cùng nàng đến trường, buổi trưa thì ăn cùng một bàn, buổi tối thì cùng nhau xem phim, cứ như là một đôi vợ chồng mới cưới. Tôi nghĩ đến cái viễn cảnh ấy thì cứ cười tủm tỉm làm Đan sinh nghi:
- Hoàng cười cái gì đấy?
- Hả… à không gì đâu, thôi về nhà, tối rồi.
- Hừ, nghi ngờ, mờ ám.
- Uầy, không có gì thật mà, đi thôi.
- Hứ…
Lắc đầu cười khổ, tôi xách những các balo rồi sánh bước cùng nàng về dinh. Nhà của Đan cách nhà tôi cũng không xa lắm, chỉ đi vài mét là tới nơi. Đứng trước cửa nhà bấm chuông một lúc thì Uyên cũng mở cửa cho tôi rồi nhìn Đan đầy ngạc nhiên.

- Anh tưởng em ngủ rồi chứ?
- Em chờ anh về mà. Ủa sao Đan lại ở đây. – Uyên đưa cuốn sổ lên cho tôi đọc.
- Chuyện này thì dài lắm, thôi vô nhà Đan kể cho em nghe.
- Vâng.
- Thôi vô nhà đi.
Thật sự thì tôi cũng không biết giải thích như thế nào với Uyên về chuyện này, thôi thì đành đánh trống lãng mà bán cái việc giải thích cho Đan, con gái đôi khi lại dễ nói chuyện hơn là con trai. Uyên dẫn Đan đi xung quanh nhà còn tôi thì đi tắm lại một chút cho hết bụi bẩn trong người, vừa tắm vừa nghĩ lại cái cảm giác vừa nãy ở trường, không biết ngày mai Đan có dám đi học không nửa? Tôi thì chắc chắn phải đi vì muốn coi xung quanh cây đa đó có gì bí ẩn.
Sau khi vuốt lại vẻ đẹp trai thì tôi đường hoàng bước xuống nhà. Vừa xuống cầu thang thì mùi thơm thoang thoảng của những món ăn cứ bay trước mũi tôi mà gợi tình cái bụng. Đi xuống bếp thì thấy hai cô nàng đang cười đùa mà nấu ăn với nhau.
- Ủa, lúc nãy nhớ em nấu ăn rồi mà Uyên.
Nghe tôi nói thì em ngạc nhiên rồi bấm viết ghi lên tờ giấy rồi đưa cho tôi:
- Em giận anh đó, chưa ăn mà đã lo đi rồi, đã vậy không cất đồ ăn để mấy con thạch sùng nó phá.
- Hì, anh xin lỗi, tại vội quá… – Nói rồi tôi khẽ nhìn sang Đan thì thấy nàng đỏ mặt ngượng ngùng.
- Thôi Hoàng vào ăn cơm nè, nhìn cái mặt thấy tội ghê.
- E hèm, ai hơ, ai đã bắt bỏ bữa cơm hơ?
- Hi… có biết đâu.
Trêu chọc nhau một lúc thì hai cô nàng cũng dọn đồ ăn ra, nhìn những món ngon mà tôi không kiềm được lòng mà cứ gắp lia lịa quên mất là hôm nay nhà tôi có thêm một thành viên. Lùa đại vào bụng ba chén cơm, tôi thở phì vì no, nhìn thấy cái bản mặt thỏa mãn của tôi thì Đan cười rồi nói:
- Coi kìa, Hoàng ăn cơm để lại một hạt cho cô nàng nào vậy.
Nghe Đan nói vậy, tôi tá hỏa tìm xung quanh miệng thì phát hiện bị dính cơm bên mép, vội lấy xuống rồi cười khống chế:
- Hề hề, vô ý quá, vô ý quá.
Cái bản mặt của tôi cầu tài trong đẹp trai quá hay sao mà cả Uyên và Đan cứ cười ngất ngưỡng. Phụ rửa chén xong hết thì đóng cửa nhà lại và phòng ai nấy về. Tôi ngủ phòng tôi còn Uyên với Đan ngủ cùng nhau. Cũng tiếc một chút vì không ngủ cùng một trong hai nàng, thôi thì phòng đây chỉ riêng ta với ta.
Khi tiếng gà gáy đâu đó ở nơi phương xa, những lời hát véo von của những chú chim nho nhỏ, tôi vươn vai ngáp uể oải đứng dậy tắt tiếng chuông báo thức đang vang lên. Mở cửa phòng bước ra thì…
- Aaaaa, trời ơi! Rầm.

Một tiếng động khó hiểu vang lên trong sáng sớm, tôi ngải ngải đầu tóc rối tùm lum rồi tự hỏi:
- Sáng sớm con gì kêu vậy trời.
Vào vệ sinh cá nhân thì cơn ngái ngủ cũng tạm tha cho tôi, ngồi chờ hai nàng đi mà tôi thiếu điều muốn ngủ gục. Tầm nửa tiếng sau thì tôi mới thấy hai cô nàng trong tà áo dài trắng tinh khôi đi xuống. Cả hai người mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười. Uyên sắc sảo, xinh đẹp. Đan thì giản dị, lạnh lùng. Cứ thế hai nàng tiên trong nhà tôi tươi cười cùng tôi đi học.
Đóng cửa nhà mà thấy sao vắng vẻ, bố mẹ tôi thì vẫn ở trên thành phố, cuối tuần mới về. Tưởng còn anh Viễn để trò chuyện thì anh ấy cũng lái xe đưa mẹ tôi nên ngôi nhà giờ đây chỉ còn lại tôi và Uyên, từ hôm nay thì có thêm Đan nữa nhưng khi cả ba chúng tôi đi học rồi thì có cảm giác ngôi nhà to lớn này vắng vẻ như thế nào…
Vừa bước vào lớp thì bọn thằng Hưng nhìn tôi như sinh vật lạ vậy, như thường lệ thì bọn nó vẫn không để tôi ngồi ấm chỗ mà đã lôi đầu ra hành lang mà tra khảo:
- Nghe nói Đan thiên thần đang ở nhà mày à? – Thằng Trịnh mở đầu.
- Hả, tin đâu ra vậy.
- Chính mắt tao thấy. – Thằng Bảo đớp ngay.
- Uầy, thì có một số chuyện…
- Ôi, tình yêu của tao đã bị mày cướp mất rồi. – Thằng Hưng chưa gì mà nước mắt nước mũi tèm lem.
- Dơ, tránh xa bố ra.
- Hê hê, người anh em. Mừng chú được ở chung nhà với người đẹp thì cũng phải khao anh em một chầu chứ đúng không mấy chú.
- Đúng đúng!.
- Rồi hiểu mấy chú muốn gì rồi.
- Hê hê… chỉ thằng Hoàng là hiểu anh em.
Cả đám kéo xuống căn tin mà ăn uống vui vẻ, tôi cũng chia sẻ cái vụ việc tối hôm qua dẫn đến việc Đan ở nhà tôi nhưng tuyệt nhiên tôi không đề cập đến gia đình Đan mà tự bịa ra một lí do một cách logic và hợp lí nhất trong số các kế mà tôi nghĩ ra đó là: “Về trễ nên bị nhốt”.
Khi kể xong mọi việc thì cả đám cũng lần lượt mà nhìn qua cái cây đa trước căn tin, nơi mà tối qua tôi đã chứng kiến nỗi kinh hoàng tưởng chừng như chỉ có ở trong phim.
- Thật không vậy?.
- Tin không tùy chú.
- Gì ghê vậy mậy. Sáng tao lên lớp đầu tiên thì tao thấy bảng sạch mà.

- Ừa, tao cũng thấy bảng sạch.
- Thì tụi mày cứ nghĩ rằng ma có để lại hình ảnh nó xuất hiện ở đâu đó không?
- Cái này thì không có.
- Ờ, nói chung tao vẫn thắc mắc lịch sử ngôi trường này và những điều kì ảo đó.
- Ừ, tụi tao cũng vậy, hay tụi mình mở một cuộc điều tra đi.
- Điều tra gì.
- Ma. – Thằng Hưng đập bàn tuyên bố.
- Khùng hả mậy. – Cả đám lần lượt để vài tát lên đầu thằng bé. – Mày định làm chuyên gia bắt ma Châu Tinh Trì à.
- Không điêu tra sao có bằng chứng.
- Ờ, cũng có lí. Thôi giải tán. Chiều qua nhà tao bàn sau.
- Rồi oke…
Những tiết học cứ kéo dài lê thê, hình như ngày hôm nay Đan có cảm giác tránh mặt tôi thì phải. Muốn nói chuyện với nàng cũng khó nữa. Trong suốt ba tiết học đầu tiên thì nàng không nhìn tôi thử một lần kể cả khi nàng quay sang mượn đồ của Uyên. Điều gì đã xảy ra vậy nhỉ? Thế là sao? Mình làm gì sai à?. Hàng loạt câu hỏi cứ tuôn trào như nước máy trong đầu tôi. Không để đêm dài lắm mộng. Giờ ra chơi tôi hỏi Đan:
- Đan giận Hoàng à.
- Không có đâu. – Nghe thấy tôi hỏi thì nàng líu ríu trả lời.
- Chớ sao tránh mặt Hoàng.
- Tại…
- Tại sao?
- Tại mình ngại…
- Ơ, nói chuyện với mình tối hôm qua cũng bình thường mà.
- Nhưng vấn đề là hồi sáng kìa…
- Hồi sáng…
- Ừa ừa.
- Có chuyện gì?
- Thì Hoàng bước ra khỏi phòng thì mình thấy…

- Hả?
Nghe đến đây thì tôi chỉ muốn độn thổ. Tất cả thì cũng tại cái thói quen ngủ mà khỏa thân 50%. Khi ngủ thì tôi cởi trần và chỉ mặc mỗi cái quần đùi ngắn nên mới thành ra cái cớ sự như thế này. Khi mở cửa bước ra thì một tay tôi gãi đầu, một tay che miệng ngáp dài, nhìn hình ảnh vô tình đã bị Đan nhìn thấy và kết quả thì nàng ngại quá nên không dám đối mặt nói chuyện với tôi. Khổ ghê.
- Hai người nói chuyện gì vậy? – Uyên đặt mảnh giấy trước mặt tôi và Đan. Đôi môi chu chu vẻ giận hờn.
- Nói chuyện qua loa thôi. Hay là viết vào giấy cho Uyên dễ nói chuyện. – Đan cười khống chế rồi lái qua chuyện khác.
- Ừa cũng được.
Cả ba đứa tôi cứ chụm đầu vào quyển sổ của Uyên rồi cứ thế mà tha hồ ghi ghi chép chép mấy câu bông đùa.
- Cạch !
Nghe có tiếng động lạ, cả ba đứa ngước lên nhìn thì thấy cô nàng hay đeo chiếc tai phone đặt xuống bàn tôi một chai pepsi. Tôi ngơ ngác như không hiểu gì, chỉ nhìn cô nàng đó. Đôi má bầu bĩnh, khuôn mặt tròn trong rất dễ thương, mái tóc hơi vàng vàng không biết là do nắng hay nhuộm.
- Cho Hoàng. – Nói rồi về chỗ, đeo tai phone nghe nhạc.
- À ừ, cảm ơn.
- Không gì.
Cầm chai nước lên, tôi hỏi Đan và Uyên :
- Hai người uống không ?
- Không… – Đan trả lời tôi còn Uyên lắc đầu.
- Mà sao Hoàng quen Oanh vậy ?
- Bạn bè trong lớp mà.
- Ý Đan không phải vậy. Oanh ở trong lớp không bao giờ nói chuyện lại con trai. Mà lần này lại là mua nước cho Hoàng.
- Ủa vậy à, Đan cũng vậy thôi, có nói chuyện với đứa con trai nào ngoài Hoàng đâu.
- Cái này thì…
- Thôi anh đừng trêu Đan nữa, vô lớp rồi kìa.
- À ừ.
Nhìn xung quanh lớp thì đứa nào cũng nhìn tôi bằng con mắt bí ẩn pha chút ngạc nhiên, trong đó tụi con trai trong lớp là nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống nhưng pha lẫn một chút lo lắng cho tôi. Trong lòng tôi cũng tự hỏi cô nàng Oanh này có gì đặc biệt mà tụi bạn lại như thế. Tuy trong lớp nhưng tôi chưa nói chuyện lần nào mặc dù ngồi cách nhau một khoảng trống chính giữa hai dãy.
Đọc tiếp Vẽ màu tình yêu dành cho em – Chương 8


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận