Chương 14: Ngỏ lời… đồng ý hay từ chối?
Sau chuẩn bị xong hết mọi thứ thì tôi cũng tắm gội sạch sẽ, ăn mặc bảnh bao rồi đem cái laptop mở bài My Love cho không khí thêm phần lãng mạn.
Ngồi trong phòng xem tivi thì chợt có tiếng xe dừng lại ở trước cửa nhà tôi, vội đưa mắt nhìn về phía ra cửa sổ thì thấy Uyên và Đan tươi cười cùng mẹ tôi đi vào nhà, trên tay anh Viễn thì đồ quá trời. Tôi định bước xuống nhà thì khi đi đến cầu thang đã thấy mẹ tôi đi lên và hỏi:
- Chuẩn bị hết chưa con?
- Dạ rồi ạ!
- Rồi tốt lắm, giờ cô bé phải làm đẹp cái đã, ngày đặc biệt của hai đứa mà.
- Uầy, mẹ làm như đám cưới ấy.
- Thằng này, dù gì cũng là ngày mà hai đứa quen nhau mà.
- Mà chắc gì Đan đồng ý mà mẹ.
- Cái này thì mẹ tin chắc con bé sẽ đồng ý thôi, vì lúc nãy đi mua đồ thì con bé cứ nhắc con mãi, cứ đòi mua cho con vài thứ nữa kìa.
- Thật hả mẹ.
- Ừa, thôi con lên chuẩn bị đi, khoảng nửa tiếng nữa thì Uyên sẽ dắt con bé lên.
- Vâng.
Nói rồi mẹ tôi quay lại đi xuống dưới bếp còn tôi thì lấy cái bật lửa mà chạy lên sân thượng. Giờ trời cũng đã sắp tối, không còn những tia nắng cuối ngày như thường lệ, chỉ có một màn đêm và ánh đèn nhỏ ở trên sân thượng, giờ đây cảnh vật cũng chìm vào một màu đen, không còn thấy những ruộng lúa vàng, không còn thấy những hàng cây xanh, nếu ai cô đơn mà thấy cảnh này chắc tự tử mất.
Cánh đồng thì cũng đã gần bảy giờ tối, tôi cũng đi mồi lửa những cây nến trong đoạn đường cầu thang, khi đã mồi xong thì tôi cũng tắt đèn ở chỗ cầu thang. Khi ánh đèn điện vụt tắt thì ánh sáng từ nến sáng rực trong màn đêm, lung linh, huyền ảo. Kiểm tra lại đường dây tim nến để đảm bảo rằng khi đốt ngày điểm bắt đầu thì lửa sẽ cháy theo đường của những dây tim đã nối qua những tim nến mà lần lượt cháy lên nếu như một cây nến nào đó không cháy thì chắc tôi nhảy lầu nguyên sinh.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, lấy điện thoại ra thì có một tin nhắn của Uyên:
- Anh chuẩn bị xong chưa, em dẫn Đan lên nhé!
- Ừ em, xong hết rồi.
Nhắn xong tin nhắn ấy thì trong người tôi run lên bần bật, tay chân rụng rời, trong lòng nó cứ nao nao như thế nào ấy. Cầm đóa hoa tự chế trên tay mà hai chân tôi đứng cũng không vững nữa. Tiếng xì xào hỏi của Đan ở dưới cầu thang, tôi hé mắt ra nhìn thì thấy em trong một chiếc váy đen cùng một chiếc áo sơ mi trắng, cô thiếu nữ thôn quê mặc áo bà ba ngày nào mà hôm nay đã trông giống một tiểu thư xinh đẹp.
Tôi bước xuống trong ánh mắt ngạc nhiên của Đan, đóa hoa vẫn được giấu sau lưng, nhẹ nâng bàn tay bé nhỏ của em, dắt em lên từng bậc thang như dẫn lên giường à nhầm dẫn lên thiên đường. Em cứ nhìn xung quanh rồi tủm tỉm cười, tôi nhìn em rồi cũng khống chế ngoắc miệng cười theo. Bước lên sân thượng, Đan vội buông tay tôi ra rồi đưa cả hai tay lên che miệng đầy ngạc nhiên. Tất nhiên là chỉ có hoa với nến xung quanh thôi, chứ cái thứ quan trọng kia thì tôi chưa thắp lên. Dẫn Đan đứng vào trong hình trái tim, tôi khom xuống đốt vào đường dây tim đầu tiên. Chẳng mấy chốc, ngọn lửa đã đi từ từ qua từng cây nến, ba chữ “I Love You” đã hiện lên, ngọn lửa bé nhỏ tiếp tục chạy xung quanh chúng tôi và cuối cùng hình trái tim bằng nến cũng đã sáng lên.
- Đan! Làm bạn gái mình nhé! Hoàng yêu Đan.
Đưa đóa hoa bá đạo nhất từ trước đến giờ ra trước mặt Đan, cô nàng nhìn đóa hoa rồi mỉm cười nói:
- Hi, hoa đẹp ghê, nhưng tỏ tình vậy thôi à, nghe đơn giản quá nha.
- À ừ thì, ngày hôm nay, dưới vầng trăng sáng…
- Thôi thôi, em đồng ý mà. Không cần văn vẻ đâu. Hihi.
Lúc này, cảm giác tôi lâng lâng khó tả, trong người cứ như có một liều thuốc phiện vậy, cứ phê phê như đang ở cõi bồng lai tiên cảnh vậy, và cô tiên đang ở trước mặt tôi đây.
- Sao vậy, đơ hết người luôn rồi à. Hi.
Nhìn Đan cười, tôi mới phát hiện là em có một chiếc răng khểnh ở phía bên trái, làm cho nụ cười của em càng thêm đẹp. Tôi cứ đứng tần ngần nhìn em, bên tai bài hát My Love vang lên và cứ lặp đi lặp lại nãy đến giờ.
- À thì…
Không hiểu sao lúc này, miệng lưỡi tôi không thể nói được câu nào cả. Cứ đứng đơ ra mà nhìn Đan, trong lòng thì vui như tết. Không ngờ có một ngày tôi lại thoát được cảnh cô đơn một mình đã đeo bám tôi tận 16 năm qua. Giờ đây trong lòng tôi thật sự hạnh phúc, tôi nhìn lên bầu trời như muốn hét lên rằng: “Trời ơi! Con có gấu rồi”.
- Hihi, thôi xuống nhà đi anh.
- Ờ ờ.
Tôi cứ như người mất hồn vậy, từ cách thay đổi cách xưng hô của tôi và Đan cho đến câu nói đồng ý của nàng, tất cả như là mơ nhưng rồi giấc mơ cũng là sự thật.
- Hoàng, tắt nến nhanh lên! – Tiếng mẹ tôi vang từ phía cửa lên sân thượng.
Hốt hoảng nhìn lại thì những cái ly nhựa đã biến dạng hoàn toàn, có vài đã chảy cả sáp nến ra nên cỏ làm đám cỏ ấy cháy đen. Vội lấy cây quạt tay quạt lấy quạt để cho tắt hết nến thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm mà ngồi xuống băng ghế.
- Lo mà dọn đi nhé con trai, đừng có vui quá mà bày ra rồi không dọn. – Mẹ tôi cười nói rồi quay sang Đan – Đan, con phụ bác xuống làm bánh được không?
- Dạ vâng. – Đan đáp lời mẹ tôi rồi cũng quay sang nhìn tôi ái ngại.
- Thôi không sao đâu mình… à anh dọn dọn được mà.
- Nhớ dọn sạch sẽ đó Hoàng.
- Dạ con biết rồi.
Nói rồi mẹ tôi cũng kéo Đan đi xuống dưới nhà, tôi thẩn thờ ngồi thu gom lại tàn tích của cuộc tỏ tình, vừa mệt vừa vui. Nhưng có lẽ là vui nhiều hơn mệt. Điều đó là đương nhiên.
Nằm trên giường, tôi nhớ lại hình ảnh mới vừa qua. Phải công nhận trong tà áo dài thì Đan đã đẹp rồi nhưng bây giờ trong chiếc váy đen và áo sơ mi kiểu cách thì trong em còn đẹp hơn nữa, có một cô người yêu xinh xắn vậy thì có chết tôi cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng giờ đây nếu so sánh Đan với Uyên thì thế nào nhỉ? Lúc trước thì trong thâm tâm tôi thì Đan có vẻ thua Uyên một chút nhưng giờ thì chắc cả hai nàng như Thúy Kiều, Thúy Vân, mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.
- Cốc cốc!
- Ai đó?
- Em đây!
- Em nào?
- Ơ hay, thì ra còn em nào nữa hả. Mở cửa cho em mau lên.
Nhận thấy đùa hơi quá nên tôi lật đật ra mở cửa rồi cười cầu tài, Đan đứng trước mặt tôi, tay bưng khay bánh ngọt cùng hai ly sửa.
- Em vào đi.
- Hứ… – Em hứ lên rồi dậm chân tôi đi vào phòng.
Mặt mày tôi đỏ lên vì kiềm nén cơn đau, đóng cửa phòng rồi cười cầu tài.
- Anh mở cửa ra đi, một nam một nữ trong phòng mà anh còn đóng cửa phòng à.
- Ờ ờ thì mở.
Có cảm giác như em đang giận tôi thì phải, quyết tâm hành tôi đây mà. Tôi cố cười rồi vào ngồi cạnh em. Chưa kịp ngồi xuống ghế thì em đã nhéo tôi một cú đau điếng.
- Hay quá ha, giỏi cho anh, có em nào nữa nói mau.
- Uầy, giỡn thôi mà, làm gì có em nào ngoài em Đan đâu.
- Hứ, chỉ giỏi cái mồm. Ghét lắm nghe chưa.
- Ờ thì ghét, vậy mà có người nói ghét thành ra yêu.
- Hix, trêu em kìa.
- Haha.
- Đáng ghét.
- Nhớ là ghét nha.
- Ghét.
- Ôi ôi, coi bé Đan đem gì lên đây ta, bánh nhìn ngon quá. – Vội lấy mấy chiếc bánh làm bức bình phong để lái qua chuyện khác.
- Không cho anh ăn. – Em bưng kéo khay bánh cách xa tôi.
- Ơ hay, đem vào phòng anh mà không cho anh ăn là sao?
- Hư lắm, nên không cho ăn.
- Có đâu, anh ngoan mà. Có hư đâu.
- Không hư nữa hả, chứ ai thấy Oanh là cứ tươi cười vậy hơ.
- Thì bạn bè mà. Ố ồ, giờ mới biết là em ghen à nha.
- Không có đâu, plè ai thèm ghen cơ chứ.
- Không có ghen mà coi nãy giờ giận anh kìa.
- Ai thèm giận anh.
- Thế cho anh ăn bánh đi.
- Không cho.
- Cho đi mà.
- Không!
- Nhất quyết không đúng không.
- Ừa.
- Không cho thì cướp.
Tôi đứng dậy vòng ra sau em, bóc một chiếc bánh bông lan ngon lành rồi đưa vào miệng, chiếc bánh mềm mềm, thơm mùi bơ với bạc hà, ăn vào như tan trong miệng vậy, 100% chiếc bánh này là mẹ tôi làm nhưng chắc trong đó cũng có sự giúp đỡ của Đan, chắc em đang học làm bánh để làm cho tôi ăn đây mà.
- Ngon quá.
- Hư quá, hư quá, ghét anh. – Em phồng má nói.
- Hehe.
- Thôi em về ngủ đây, không chơi với anh nữa.
- Ơ, vẫn còn giận anh sao?
- Không, hết giận rồi, giờ không ngủ thì mai làm sao đi học, anh cứ thức khuya mà chơi game, mai lên trường mà ngủ gật là coi chừng em đó. Biết chưa.
- Yes! Madam.
- Hihi, chào anh, chúc anh ngủ ngon.
- Ờ ừ, em ngủ ngon.
Không ngờ khi yêu, Đan như trẻ con vậy, trong em những lúc nói ghét tôi thì đôi mắt ti hí, đôi má phồng lên trong đáng yêu cực kì luôn, yêu mất thôi. Tôi cứ nhìn đĩa bánh cười như một thằng điên. Chắc khi yêu người ta luôn điên như vậy mà, tình yêu như một chất kích thích không gây nghiện giúp ta phấn đấu thì dại gì mà không yêu. Không yêu là khổ, mà yêu là lỗ – thà chịu khổ chứ không chịu lỗ.
Tôi cứ như vậy cả đêm cho đến khi ngủ gục trên bàn lúc nào không hay. Khi những tia sáng của ngày mới chiếu rọi vào căn phòng, tiếng đồng hồ báo thức reo inh ỏi khắp cả căn phòng thì tôi mới mắt nhắm mắt mở mà ngồi dậy để bắt đầu một ngày mới. Ngày đầu tiên có người yêu, nó cứ lâng lâng làm tôi mới sáng đã cười như một gã khùng rồi.
Đọc tiếp Vẽ màu tình yêu dành cho em – Chương 15
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...