Vẽ Màu Tình Yêu Cho Em

Chương 13: Chuẩn bị…
Thời gian cứ trôi qua một cách vô tư và lặng lẽ, chỉ khi tôi ngước nhìn lên bầu trời trong xanh không một bóng mây thì mới chợt nhận ra trời đã về chiều. Chiều thu, những tia nắng nhỏ bé cứ tung tăng trên mặt nước, những chiếc phao nhấp nhô theo cơn sóng cũng được chúng tôi từ từ kéo về. Kết thúc một ngày đi câu, tôi bội thu được hai con cá to trong khi thằng Trịnh chỉ được một con, còn những thằng khác thì đành ra về tay trắng. Tôi có rủ bọn nó qua nhà ăn cá rồi về nhưng thằng nào cũng từ chối vì phải về.
Ba chúng tôi ngồi ngoài sân, gió nhè nhẹ thổi qua làm lay động mặt hồ đang tĩnh lặng. Khói bốc lên từ những cọng rơm đang cháy, Uyên có một sáng kiến là làm cá nước tre với cơm trắng rồi đem rơm phủ lên rồi đốt lửa. Theo em như thế thì sẽ làm cho cá chín và có độ thơm còn cơm đã được nấu rồi khi nướng sẽ ngon hơn và ăn không khác nào là cơm chiên.
Loay hoay như thế nào cũng đến tối. Tiếng xe hơi vang lên ngoài cửa nhà trong khi ba chúng tôi ngồi xem tivi. Nghe tiếng xe, bé Uyên chạy ra mở cửa, chiếc xe từ từ lăn bánh vào sân nhà rồi dừng lại, mẹ tôi bước xuống xe, nở nụ cười vui vẻ chào Uyên, hai mẹ con ôm lấy nhau rồi hỏi han nhau đủ thứ. Đan có vẻ sợ nên nép sau tôi, chợt cười, tôi nắm tay Đan đi tới bên mẹ, mẹ nhìn tôi rồi quay nhìn Đan với ánh mắt tò mò:
- Ai đây con?
- Dạ bạn con ạ!
- Sao lại ở nhà mình?
- Hì, thôi mẹ con mình ra kia nói chuyện đi, Uyên ơi, em vào với Đan nhé.

Bé Uyên gật đầu rồi kéo Đan vào nhà. Tôi và mẹ đi song song trên khoảng sân rộng. Dưới ánh đèn ngoài sân, mẹ hỏi tôi:
- Con có chuyện gì muốn nói?
- Dạ, liên quan đến bạn con, Đan ạ!
- Con cứ nói đi.
Tôi kể rành mạch mọi chuyện ẹ hiểu về hoàn cảnh của Đan, từ nổi khổ, những gì đã xảy ra với chúng tôi trong suốt thời gian qua. Lúc đầu có vẻ mẹ tôi không tin về những câu chuyện ma quái ở trường học nhưng rồi một lúc suy ngẫm thì mẹ tôi cũng phải gật đầu tin chuyện này. Tôi mong mẹ cũng cho Đan một nơi để thuộc về, và nơi đó chính là nơi đây, ngôi nhà này vì em đã chịu nhiều đau thương bởi sự ích kỉ của cuộc sống này. Có lẽ chỉ vài câu nói thì tôi không thể hiểu hết được cuộc sống, quá khứ của Đan nhưng tôi sẽ cố gắng làm cho tương lai của Đan không phải còn những đau thương ấy nữa.
- Con yêu cô bé đó sao?
- Dạ.
- Hai đứa đã yêu nhau chưa?

- Vẫn chưa mẹ ạ!
- Sao vậy, con trai mẹ không dám ngỏ lời sao? Hay là cô bé đó từ chối rồi? – Mẹ tôi cười xoa đầu tôi.
- Hì. Do con chưa ngỏ lời.
- Vậy à? Cần mẹ tư vấn cho không?
- Hì, cần ạ.
- Nếu tỏ tình thì con sẽ phải cần một khung cảnh thật lãng mạn, đây là chìa khóa sân thượng, thường thì đây là nơi bí mật của mẹ và bố đấy, hôm nay giao lại cho con, làm một màn tỏ tình đẹp nhé. Mẹ với bé Uyên giúp cho.
- Hì, cảm ơn mẹ, mẹ number one.

- Thằng nhóc này, hôm nay khách sáo với mẹ à.
- Hì.
- Ngày mai học về rồi mẹ sẽ đưa cô bé cùng Uyên đi đâu đó một chút. Con hãy chuẩn bị nhé, có vài cây nến với mấy cái bong bóng của bé Uyên trong tủ đấy, con cứ lấy mà dùng.
- Dạ.
Tôi và mẹ cứ ngồi đó mà tâm sự, từ Đan rồi tới bố của tôi. Mẹ kể khi bố tỏ tình với mẹ thì cũng lãng mạn lắm. Bố tôi ngỏ lời mẹ tôi trên một cánh đồng thơ mộng, xung quanh hai người là một hình trái tim to bự bằng nến đỏ. Nghe mẹ kể và tôi cũng chợt nảy ra ý tưởng àn tỏ tình ngày mai, mong rằng Đan không từ chối.
Suốt ngày hôm sau tôi cứ nôn nao trong lòng, ngồi trong giờ học mà tôi như đứng ngồi không yên làm cho Uyên cứ tủm tỉm cười trong khi Đan nhìn tôi khó hiểu. Cả bọn thằng Hưng cũng tra khảo tôi nhưng tôi một mực tuyệt đối trung thành với cái suy nghĩ với bản thân nên không bao giờ bán đứng nó mà lỡ mồm tiết lộ thông tin quốc gia đại sự này cả.
Tiếng trống tan trường vang lên, bước ra tới cổng trường thì đã thấy mẹ đợi chúng tôi. Như đã bàn trước thì bé Uyên kéo Đan vào trong xe còn tôi chạy như bay về nhà để chuẩn bị.
Mở cửa tủ phòng khách để lấy nến đỏ, chỉ còn phòng của bé Uyên là tôi không dám vào mặc dù đã được sự cho phép của em ấy. Vì tương lai con em chúng ta nên tôi nhắm mắt, xoay nắm tay cửa bước vào. Một mùi hương nhẹ dịu bay lờ đờ trước mũi tôi như khiêu khích, tôi hít mạnh một hơi như trả thù trong khi vừa cảm nhận mùi hương ấy, mùi thơm nhẹ dịu, có chút gì đó nhẹ nhàng, thanh cao. Căn phòng em cũng được bố trí ngăn nắp vì đồ cũng ít vì chỉ có một bàn học, một tủ sách và một cái giường, tuy cũng vài thứ lặt vặt như đầu đĩa, tivi, máy lạnh gì đó thì liệt kê không biết khi nào mới hết. Căn phòng em là một màu trắng tinh khiết, từ tường, đến chiếc giường rồi đến bàn học, mọi thứ đều màu trắng, căn phòng cũng như con người em, trong sáng, băng thanh ngọc khiết.
Mở tủ lấy vài bịt bong bóng rồi đóng cửa, chạy về lại phòng khách để lấy nến đang để trên bàn. Tra chìa khóa vào ổ khóa cánh cửa sân thượng, xoay nắm tay cầm rồi mở toang ra. Những cơn gió như đang chờ đợi cánh cửa mở ra nên đã vội ùa vào, tôi bước ra sân thượng, trước mắt tôi, những ruộng lúa trải dài như một tấm lụa màu vàng, những ngọn núi xa xa đang mập mờ trong hơi sương và đội trên đầu mình những áng mây trắng. Những hàng dừa cao đang ngã mình múa cùng gió, những dãy nhà cách nhau lưa thưa cũng làm cho cái nhìn từ nơi đây cảm giác thật bao la rộng lớn.

Đứng nhìn cảnh vật một lúc thì tôi cũng nhìn xung quanh sân thượng, như mẹ tôi nói, đây là nơi và hai đấng sinh thành của tôi hay lui tới để ôn kỉ niệm xưa nên trên đây có hẳn một bộ bàn ghế được thiết kế kiểu cách, một vườn cỏ bốn lá nho nhỏ nằm ở sát mép mỗi lan can, dưới chân là bãi cỏ xanh rì được cắt tỉa gọn gàng. Nơi đây như một khu vườn thu nhỏ, nó quá đổi bình yên. Tôi lấy laptop tra google về những kiểu xếp nến để tỏ tình, tôi cũng không muốn xếp trái tim vì đã đụng hàng bố mẹ tôi, trong khi cái ý tưởng xếp thành dòng chữ “I Love You” thì đơn giản quá. Tôi cần một cái gì đó độc đáo, mới lạ àn tỏ tình này. Suy nghĩ một lúc thì tôi quyết định lòng cả hai vào thành một. Ba chữ “I Love You” sẽ để ở trên rồi hình trái tim ở dưới, vì phạm vi trên sân thượng cũng khá rộng nên tôi cũng không lo là bị thiếu phạm vi, nhưng điều tôi lo là gió và cỏ. Khi đốt nến nếu gió lùa qua thì nến tắt hết và coi như là công cốc, còn cỏ nếu nến cháy hết thì có khi cháy cả cỏ thì bố cạo đầu tôi mất. Đúng là được cái này lại mất cái kia. Lại tra google thì thấy có mấy đôi tình nhân dùng ly nhựa mà bỏ nến vào, thấy có vẻ ổn nên tôi vội chạy xuống dưới nhà tìm ly nhựa, cũng may là bé Uyên hay pha chế mấy cái món linh tinh vì vậy ly nhựa của em cũng khá nhiều, tôi lấy hai ba chồng ly rồi lại chạy lên sân thượng, cái này chưa xin phép em ấy nên cũng hơi lo là bị giận. Dù vậy cũng phải đánh nhanh thắng nhanh chứ để lâu thì nến làm chảy ly nhựa ra thì lúc đó tôi chỉ có nước ăn cám thay cơm.
Bỏ đèn nến vào ly nhựa rồi nối sắp xếp chúng ra ngoài nền cỏ, tôi xếp hình trái tim trước, còn ba chữ kia thì xếp sau. Loay hoay một hồi cũng xong, tôi lại ngồi mà tuốt tim những cây nến dài ra dùng để nối những cây nến với nhau. Xong tất cả, tôi lại nảy ra sáng kiến là thắp sáng đường cầu thang từ tầng hai lên đây, vì đoạn đường không quá dài nên cũng ít tốn nến nếu không thì hết nến cho bố mẹ tôi ôn lại kỉ niệm mất. Lấy ống bơm để bơm những cái bong bóng lên, không biết đây có phải là may mắn hay không mà những chiếc bong bóng ấy là hình trái tim với hai màu trắng và hồng. Xong cái khâu thổi bong bóng thì tôi cũng cột một trắng một hồng lại với nhau rồi treo trên những thanh sắt ở lan can và bộ bàn ghế.
Đứng nhìn thành quả của chính mình, tôi mỉm cười đầy tự hào, hình trái tim và ba chữ “I Love You” được sắp xếp bằng nến, xung quanh được trang trí thêm những đôi bong bóng hình trái tim, đoạn đường đi từ lầu hai lên cũng được trang trí nên, ôi thôi đứng nhìn có một chút mà tôi cứ tưởng đây là màn tỏ tình giống bên phim Hàn ấy.
Cười một lúc thì mặt tôi chèo queo vì quên mất là thiếu hoa, vội chạy đầu làng kiếm thì mới chợt nhận ra là ở làng quê thì mấy tiệm hoa là thuộc hàng hiếm, có thể là không được mở. Tôi vò đầu bứt tai, rồi cứ lẩn thẩn đi về. Đi ngang qua hồ sen thì tôi mới chợt nảy ra ý tưởng là lấy sen thay hồng. Nhìn xung quanh rồi ngắt vài bông rồi chạy thật nhanh về nhà, cũng không quên ghé qua hàng tạp hóa mua giấy để về gói lại. Đặt những bông sen trên bàn đá ở ngoài sân, tôi gói lại rồi chợt nhận ra thiếu thiếu chút gì đó, chợt nhận ra có vài bông hoa sen không thì cũng không được, lại chạy ra ngoài tìm mấy cây cau con, tuy trong vườn nhà có nhưng tôi không dám đụng vào vì đó là hàng cấm. Cau con ở quê thì cũng không khó để tìm, bẻ vài cành lá nhỏ rồi chạy về, không quên trộm vài cành liễu của hàng xóm, nói hàng xóm cho oai chứ cách nhau cũng phải hơn trăm mét. Đặt tất cả lên bàn, tôi gói lại. Gói xong nhìn có vẻ đẹp nên cũng cười mà tự sướng vài câu hoa mỹ cho bản thân.
Mọi việc điều đã liệu xong, chỉ thiếu gió Đông Nam.
Câu nói của Khổng Minh vang bên tai, trong khi lúc này thì tôi lại sửa lại câu nói ấy.
- Mọi thứ đều chuẩn bị xong, chỉ chờ thời gian trôi.
Đọc tiếp Vẽ màu tình yêu dành cho em – Chương 14


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận