Vật Hy Sinh Nữ Phụ Nuôi Con Hằng Ngày

Lạc Kim Vũ trở lại phòng bệnh của cô, phát hiện Cảnh Tư Hàn không ở, cô nằm lên giường. Lúc này mới có thời gian tự hỏi vì sao Cảnh Tư Hàn lại xuất hiện ở chỗ này?

Hiện tại anh ta không phải nên ở Du Thành sao? Đi công tác? Thăm bạn? Vẫn là làm chuyện khác? Dù sao, tóm lại không có khả năng là vì cô, tự mình hiểu lấy cô vẫn phải có.

Cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài đẩy ra, Lạc Kim Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy Cảnh Tư Hàn bước vào, phía sau còn đi theo một người đàn ông nhìn cũng khá trẻ, hơi lùn hơn so với Cảnh Tư Hàn, tóc hơi quăn.

Hai người đến gần, thì có mùi nhàn nhạt, Lạc Kim Vũ ngửi ngửi, thuận miệng hỏi một câu: "Anh đổi thuốc?"

Cảnh Tư Hàn ngẩn ra: "Sao?"

Lạc Kim Vũ hơi xoa xoa chóp mũi, nói: "Mùi thuốc lá không giống lúc trước."

Lạc Kim Vũ nói ra những lời này, Tô Kiệt nhạy bén, lập tức phát hiện sắc mặt của Cảnh Tư Hàn phía trước vẫn luôn âm u giờ đây đã đỡ hơn nhiều, anh cười hì hì trêu chọc, nói:

"Ai da, sao Lạc tiểu thư lại biết Hàn đổi thuốc, còn nói mùi không giống? Sao tôi không ngửi ra, thấy đều giống nhau mà?" Vừa nói, vừa làm bộ làm tịch lấy ra hộp thuốc là của mình ngửi tới ngửi lui.

Lạc Kim Vũ nghe trong lời nói của anh đầy ám chỉ mối quan hệ của cô cùng Cảnh Tư Hàn không bình thường, hơi nhíu nhíu mày. Cô mở miệng muốn giải thích, bản thân chỉ là thích mùi thuốc lá trước đây Cảnh Tư Hàn hút, vì mùi rất quen thuộc, nên khá mẫn cảm, lại cảm thấy càng nói càng rối.

Làm sao giải thích được tại sao cô lại quen thuộc mùi thuốc lá trên người Cảnh Tư Hàn như vậy? Còn không phải là vì thường ôm ấp nên mới biết sao? Hừ, quả thực giấu đầu lòi đuôi.

"Ừm, hôm nay không hút loại đó." Cảnh Tư Hàn chỉ tà tà liếc Tô Kiệt, không nói nhiều lời, ngược lại giải thích một câu với Lạc Kim Vũ.

Lạc Kim Vũ cảm thấy những lời này của anh nghe lên có hơi thân mật, tựa như là......, giải thích cho người yêu không hiểu lầm.

Lạc Kim Vũ bị chính suy nghĩ của bản thân làm hoảng sợ tới mức giật mình.

Nghĩ cái gì đâu không? Chẳng lẽ là rơi vào trong biển nên đầu bị nước vào nhiều quá?

Cảnh Tư Hàn rũ mắt nhìn người con gái trước mặt đột nhiên đi vào cõi thần tiên, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, anh ho nhẹ một tiếng, nói rõ ý đồ đến: "Mẹ gọi hỏi thăm rất nhiều lần trong lúc cô hôn mê, nếu hiện tại đã tỉnh, thì gọi lại trả lời một tiếng cho mẹ yên tâm."

"Hiện tại, ngay bây giờ? Có quá hay không?" Lạc Kim Vũ nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường trong phòng, mới 6 giờ sáng.

"Không có việc gì, tuổi lớn lo nghĩ nhiều, cả đêm không thể ngủ được vì lo cho cô, cô điện thoại báo tin cho mẹ yên lòng."

Lạc Kim Vũ nghe xong trong lòng ấm áp, mặt nháy mắt dịu dàng, theo bản năng sờ túi tiền, mới nhớ đang mặc đồ bệnh nhân, mà di động của cô cũng đã chìm sâu trong lòng biển.

"Anh có thể cho tôi mượn di động gọi một chút được hay không? Cái của tôi rớt vào trong biển rồi" Lạc Kim Vũ ngẩng đầu nhìn anh.

Cảnh Tư Hàn không nói gì, trực tiếp đưa điện thoại cho cô.

Lạc Kim Vũ ấn màn hình, hiện lên giao diện giải khóa, cô đang muốn đưa lại cho Cảnh Tư Hàn giải khóa, thì nghe anh nói: "Mật mã là sinh nhật của Gia Dịch"

Lạc Kim Vũ khựng lại, tò mò quan sát Cảnh Tư Hàn, cũng không có phát hiện khác thường, như là một chuyện vô cùng bình thường.

Cảnh Tư Hàn xác thật không cảm thấy đây là chuyện đặc biệt gì, trước đó không lâu anh mới đổi di động, trong lúc tìm ảnh nền thì thấy ảnh chụp chung của hai mẹ con lúc đi công viên giải trí.

Vì thế thuận tay đổi mật mã thành ngày sinh nhật của con trai, cũng coi như là nhắc nhở bản thân không được quên ngày sinh của con.


Năm ngoái anh bận đi công tác nên đã quên, ở nước ngoài nhận được cuộc gọi từ mẹ tưởng trong nhà xảy ra chuyện gì thì không ngờ bị ăn mắng mấy tiếng đồng hồ. Bây giờ nghĩ lại có chút tự trách.

Lạc Kim Vũ rũ mắt giải khóa, vừa bấm gọi Cảnh mẹ, vừa tự hỏi vấn đề của cô cùng con.

Cha mẹ Cảnh đối xử rất tốt với cô cùng con trai, cô cũng thật sự không đành lòng chưa nói rõ một tiếng đã trực tiếp mang theo bé chạy lấy người. Nếu nói trong Cảnh gia có ai không thích hai mẹ con bọn họ nhất, hừ, ngoại trừ Cảnh Tư Hàn thì không còn ai khác.

Cho nên, lúc đầu cô tính toán nói rõ mọi chuyện với Cảnh Tư Hàn trước, rồi để anh ta giải thích lại với cha mẹ Cảnh, đó là phương pháp tốt nhất. Nhưng hiện tại, lại phát hiện Cảnh Tư Hàn dùng ngày sinh của con cho mật mã giải khóa di động.

Vậy kế hoạch rời khỏi Cảnh gia của cô liệu còn tác dụng nữa hay không? Lạc Kim Vũ nhíu mày.

Không được, càng sớm nói rõ cùng Cảnh Tư Hàn càng tốt. Cho dù như thế nào, Cảnh Gia Dịch không thể ở lại Cảnh gia, sâu trong lòng cùng trên tinh thần cô đã coi Dương Dương là con ruột của mình, tuyệt đối không thể để bé ở lại trong khi cô đã biết rõ tương lai. Con trai, cô nhất định phải mang đi.

"A lô! Tư Hàn, Kim Vũ sao rồi con?" Điện thoại mới vừa chuyển thì đã nghe được giọng nói đầy quan tâm của Cảnh mẹ thông qua di động truyền ra.

Lạc Kim Vũ lập tức trả lời: "Mẹ, là con. Con không có việc gì, mẹ không cần lo lắng."

"Trời phật phù hộ! Con đã tỉnh lại rồi, ngày hôm qua nhìn đến tin tức, làm mẹ sợ muốn rớt tim. Con không biết đâu, lúc đó Dương Dương đang đứng ở bên cửa sổ xem lũ cá phơi nắng, ai ngờ bể cá đột nhiên quăng ngã, sau đó Dương Dương khóc mãi không nín. Tình hình lúc đó,......"

"Haizzz, thật là mẹ con liền tâm". Cảnh mẹ rầu thúi ruột than một câu.

Lạc Kim Vũ nghe xong cũng lo lắng, vội hỏi: "Vậy Dương Dương có khỏe không vậy mẹ?"

"Thằng bé sốt nhẹ, nhưng con đừng lo lắng, tối hôm qua bác sĩ La đã tới khám qua, sau khi uống thuốc ngủ một giấc, nửa đêm mẹ đi qua nhìn, hết nóng rồi nhưng vẫn ngủ không yên giấc, luôn miệng gọi con, mẹ nhìn mà đau lòng."

"Là Kim Vũ hả bà?" Giọng nói của Cảnh cha mơ hồ phát ra.

"Ừ, con bé đã tỉnh, không có việc gì, ông ngủ thêm một chút đi, trời còn sớm lắm."

Lạc Kim Vũ nghe Cảnh mẹ nói nho nhỏ, rất nhanh đã khôi phục bình thường: "Ba con mới uống thuốc, ngủ chưa tới hai tiếng nữa, con chờ một chút, để mẹ đi ra ngoài rồi nói tiếp."

Lạc Kim Vũ nghe xong, mắt ngấn lệ, cô chớp chớp mắt cho nước mắt rơi xuống để bớt nhòe, nói:

"Con nghe nói tối hôm qua mẹ cũng một đêm không ngủ? Như vậy sao được nha? Bên này con rất khỏe, không bị thương cũng không sinh bệnh, rất nhanh là có thể trở về, mẹ không cần lo lắng, mau nghỉ ngơi đi. Nếu mẹ cũng bị bệnh thì con không thể yên lòng được đâu?"

Giọng của Cảnh mẹ trước sau như một, dịu dàng nói:

"Kim Vũ, chuyện của con cùng Tư Hàn hai đứa tự giải quyết, hai ông bà già chúng ta cũng sẽ không quản đến"

"Cho dù con không có duyên phận làm con dâu của mẹ, nhưng con đã kêu mẹ một tiếng mẹ, mẹ cũng xem con như con gái mẹ. Đâu có chuyện con gái xảy ra chuyện thân làm mẹ lại có thể yên tâm ăn uống ngủ như bình thường?"

"Mẹ....."

Nghe xong Cảnh mẹ giải bày nỗi lòng, Lạc Kim Vũ nghẹn ngào kêu một tiếng mẹ, tại giây phút này, trong lòng cô đã có quyết định.

Cô không có bất kỳ cảm tình gì với Cảnh Tư Hàn, cho nên sẽ không có vụ mẹ chồng nàng dâu, nhưng còn có Cảnh Gia Dịch, cô không thể thay thằng bé quyết định dứt bỏ Cảnh gia hay ở lại.


Hơn nữa cha mẹ Cảnh đối xử tốt còn vô cùng quan tâm cô, chỉ cần hai người một ngày nguyện ý xem cô cùng Dương Dương là người nhà, thì cô cũng nguyện ý xem hai người là cha mẹ ruột, cũng sẽ làm tròn đạo hiếu với hai người.

Ở thế giới cũ cô là trẻ mồ côi, cô độc một thân một mình còng lưng phấn đấu nhiều nằm, lại không nghĩ rằng sau khi đi vào nơi này, còn có thể gặp được một phần tình cảm gia đình ấm áp như vậy.

Cảnh mẹ nghe xong cũng cảm động, chỉ nghe bà hít hít cái mũi, cười nói: "Con gái ngốc à! Con không có việc gì thì tốt rồi, không có việc gì thì mẹ yên tâm rồi."

"Dạ, mẹ mau đi nghỉ ngơi đi." Cắt đứt điện thoại, Lạc Kim Vũ ánh mắt buồn bã trả di động lại cho Cảnh Tư Hàn, quay đầu đi chỗ khác dùng lòng bàn tay lau đi những giọt nước mắt.

Cảnh Tư Hàn nắm di động còn mang theo độ ấm trong tay, nhìn người con gái đang trộm lau nước mắt, lần đầu hoài nghi suy nghĩ của mình.

Nếu cô thật sự chỉ là vì gả vào Cảnh gia mà lấy lòng cha mẹ của anh, nếu cô thật sự ôm mục đích dơ bẩn làm người khinh thường như vậy, nếu mấy năm nay cô thật sự chỉ là hư tình giả ý, chẳng lẽ ba mẹ nhìn không ra? Nếu không lúc này đây tại sao sẽ lo lắng cho cô ấy đến như thế?

Còn có chuyện xảy ra năm đó...... Chẳng lẽ giống như cô ấy từng nói trước đó, chỉ là bởi vì quá mức thích anh mà nhất thời hồ đồ?

Cái ý nghĩ này một khi nảy nở thì giống như tằm ăn lên, Cảnh Tư Hàn hiếm khi cảm giác gương mặt mình có chút nóng lên, anh cất điện thoại vào trong túi, nắm tay che miệng như che dấu điều gì, khụ một tiếng, "Vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi còn có chuyện muốn xử lý."

Lý do rất chính đáng, vụ trực thăng cứu hộ còn cần anh đích thân đi giải quyết. Bởi vì lúc đó lo lắng cho Lạc Kim Vũ, vì tiết kiệm thời gian, anh không có trải qua sự đồng ý cho phép từ chính phủ mà tự tiện điều động trực thăng tư nhân trực tiếp bay vào thành phố.

Lúc ấy còn không đến 11 giờ đêm, nội thành đúng vào thời điểm cuộc sống náo nhiệt về đêm, bọn họ gióng trống khua chiêng bay vòng vòng trên bầu trời, đáp xuống ở bệnh viện lớn nhất tại trung tâm thành phố, lại còn một hàng dài xe cảnh sát hộ tống xe cứu thương thẳng đến bệnh viện, động tĩnh thực sự không nhỏ, trở thành đề tài gây chú ý toàn thành phố.

Tô Kiệt mới vừa rồi đi ra ngoài tiếp điện thoại.

Những việc này Lạc Kim Vũ không hề biết, cô chỉ cảm thấy nói chuyện đó ở trước mặt Cảnh Tư Hàn giống như làm ra vẻ, lập tức nhìn anh gật đầu nói: "Ok, anh có việc cứ đi trước."

Cảnh Tư Hàn há miệng th0 doc, như còn muốn nói cái gì, nhưng lại lập tức im lặng, "Ừ" một tiếng: "Đi đây."

Lạc Kim Vũ nhìn bóng dáng anh biến mất sau cánh cửa, theo một tiếng vang nhỏ "Lạch cạch", cửa phòng khép lại.

Cô mở chăn đắp lên người, ngẩng người nhìn trần nhà, cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy kế hoạch mang theo con trai rời khỏi Cảnh gia càng ngày càng khó khăn, cô cần phải tự mình nói chuyện cùng giải thích với cha mẹ Cảnh để tỏ lòng tôn trọng đến hai người.

Còn phía Cảnh Tư Hàn..... Hừ! Mấy năm nay có thấy anh ta để ý gí đến đâu, không có khả năng đột nhiên tràn lan tình thương của cha, có lẽ là vì trong khoảng thời gian này tiếp xúc với Dương Dương nhiều hơn ngày thường một chút, nên nhất thời cảm thấy mới lạ thôi.

Nghĩ Như vậy, Lạc Kim Vũ cuối cùng quyết định bỏ Cảnh Tư Hàn sang một bên, lần này trở về Du Thành, trước tiên phải tìm cơ hội nghiêm túc nói chuyện với cha mẹ Cảnh về chuyện mang Cảnh Gia Dịch rời khỏi Cảnh gia.

Sau khi nghĩ kỹ, mí mắt của cô càng ngày càng nặng, rốt cuộc vừa mới trải qua một sự cố lớn như vậy, lại lênh đênh ở trên biển rộng khá lâu, người cô vẫn luôn nóng hầm hập. Trước đó là bởi vì lo lắng cho Vương Mãnh, hơn nữa trong lòng có tâm sự, mới chống đỡ được một lúc.

Lúc này phòng bệnh không có ai, dưới tác dụng của thuốc, rốt cuộc cô cũng nặng nề mà đã ngủ. Lần thứ hai Lạc Kim Vũ tỉnh lại, kỳ thật là bị âm thanh sột sột soạt soạt đánh thức.

Lông mi khẽ run tính toán mở ra, lại đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện, thì ra chủ đề cuộc nói chuyện là đang nói về cô.

"Hiện tại trên mạng ồn ào huyên náo đoán già đoán non, Lạc tiểu thư đã lên hot search, cái gì mà con gái cưng của quan lớn rồi tình phụ....., chị đọc xong mà muốn chết cười."

"Hôm qua buổi tối em không trực ban, rốt cuộc sao lại thế này a? Sự thật đúng như bọn họ nói sao, trực thăng trực tiếp đưa lại đây?"


"Tầm xàm? Em quá hiểu biết diện tích của bệnh viện, ở đâu ra chỗ cho trực thăng đáp xuống, nghe nói là đáp xuống trung tâm thành phố, sau đó di chuyển bằng xe cứu thương. Nhưng nói đi nói lại cũng khá là uy phong nha"

"Trước sau tổng cộng bốn chiếc xe cảnh sát hộ tống đến bệnh viện, em không thấy mấy cái video trên mạng sao?"

"Em chỉ nhìn mấy tin hot search, bởi vậy mới biết bọn họ hiện đang ở bệnh viện của chúng ta sao. Em hỏi nhân chứng tận mắt chứng kiến là chị không tốt hơn sao? Trên mạng thật thật giả giả, em cũng không biết có nên tin hay không?"

"Chị chỉ biết cô ấy là một diễn viên, nghe nói là đang đóng phim ở làng chài thì gặp nạn, chính phủ điều động vài trực thăng đi cứu viện....."

"Stop, stop. Ai muốn nghe mấy chuyện đó, em nghe Mỹ Mỹ nói, hôm qua tầng của chúng ta có tới tận hai đại soái ca đến thăm, soái nứt trời luôn, là thiệt hay giả?"

"Soái vô cùng soái, chị cảm thấy soái hơn nhiều so với những mỹ nam hiện tại trong giới giải trí. Hơn nữa quan trọng nhất là người ta có tiền nha, có cái đặc điểm này dù nhan giá trị có 70% cũng thành 100% nha! Ha ha ha......"

"Ha ha, chị đứng đắn một chút đi."

"Thật soái, chị lén chụp mấy tấm nè. Ui chu choa! Dáng người....., nếu tính theo thang điểm 10 thì chị cho anh ta 9.9"

"A! Thật sự rất soái, hôm nay bọn họ có đến không vậy? Tại sao lại cố tình đến vào thời điểm em không trực ban kia chứ......????"

"Chị cảm thấy sẽ đến, chị đoán cô nàng diễn viên cùng anh chàng soái ca có chiều cao khủng kia chắc chắn là người yêu, ngày hôm qua còn ở phòng bệnh chăm sóc cả một đêm, sáng nay thấy cô ấy tỉnh mới đi. Chặc chặc, thật là vừa có tiền lại vừa thâm tình......"

Lạc Kim Vũ thật sự là nghe không nổi nữa, cô ho khan một tiếng, đánh gãy hai cuộc trò chuyện giữa hai người, giả vờ vừa mới tỉnh lại.

Hai cô nàng kia lập tức im lặng, trong đó một cái người đi lại gần giường bệnh của cô, nhỏ giọng hỏi: "Lạc tiểu thư, cô đã tỉnh, cảm giác có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Còn tốt, chính là có điểm đau đầu." Lạc Kim Vũ nghiêng đầu liếc nhìn hai cô nàng kia, phát hiện là hai cô y tá trẻ tuổi.

"Hiện tại cô còn đang phát sốt, sẽ có chút không thoải mái. Nước biển đã hết, để tôi rút châm dùm cô, tay đừng cử động, sẽ không đau đâu"

"Ừm." Lạc Kim Vũ gật đầu.

Cô y tá còn lại đứng ở phía sau lưng nhỏ giọng nói thầm vào tai ở đồng sự một câu: "Em đi ra ngoài nha, mắc công y tá trưởng lại đi tìm em nói em làm biếng trốn việc, tám sau hen".

Sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Thì ra là trốn việc lại đây nhiều chuyện. Lạc Kim Vũ cảm thấy buồn cười, mu bàn tay chợt lạnh, kim tiêm nháy mắt bị rút đi ra ngoài.

"Được rồi! Lạc tiểu thư, chờ lát nữa bác sĩ điều trị sẽ tới kiểm tra phòng, trong lúc đó nếu cô có chuyện gì cần thì có thể ấn chuông báo ở đầu giường, tôi xin phép đi trước."

"Được, cảm ơn."

Y tá cầm khay đi ra ngoài, Lạc Kim Vũ sờ sờ băng dính cầm máu trên mu bàn tay, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Quả nhiên, không bao lâu đã có bác sĩ lại đây kiểm tra phòng, nghĩ chắc là bác sĩ điều trị mà y tá nói đến, kiểm tra thường lệ, bác sĩ thấy không có vấn đề gì, sau khi dặn dò vài câu đã nhanh chóng rời đi.

Lạc Kim Vũ một người ở phòng bệnh, lại không có di động, thực sự cảm thụ rõ ràng "ăn không ngồi rồi" là như thế nào, cô đang chuẩn bị đi cách vách tìm Vương Mãnh, thì nghe được có người gõ cửa từ bên ngoài.

"Mời vào." Lạc Kim Vũ trả lời một câu, cửa phòng bị đẩy ra, Lý Hiền Tề dẫn đầu đi vào, phía sau là một dàn nhân viên đoàn phim liên tiếp đi vào, trên tay ôm rổ trái cây cùng hoa.

"Đạo diễn Lý....., sao mọi người lại đến đây?" Lạc Kim Vũ vừa hỏi vừa tính toán đứng lên rót nước mời mọi người.

Lý Hiền Tề nhanh chân chạy lại ngăn hành động của cô, nói: "Cô đừng lo chuyện đó, chẳng lẽ chúng tôi cần một bệnh nhân tới chăm sóc hay sao? Cô mau ngồi xuống đi."


Những người khác cũng nói lời khách sáo, Lạc Kim Vũ cũng không nhiều lời, chỉ nói muốn uống nước thì bình nước nằm ở đằng kia, kêu mọi người tự nhiên, tiếp theo lại hỏi: "Đoàn phim có sao không? Thiết bị còn tốt đi? Cảnh quay hôm đó có thể dùng sao?"

Lý Hiền Tề thấy lúc này cô còn quan tâm tới đoàn phim như thế, có hơi cảm động, trả lời: "Cũng không có vấn đề gì, cô cứ việc yên tâm dưỡng bệnh đi! Nếu lần này mọi người thật sự xảy ra chuyện gì, tôi......"

Lạc Kim Vũ trấn an anh: "Không phải mọi người vẫn khỏe mạnh hết sao?"

"Đúng vậy, cũng may, cũng may." Lý Hiền Tề than hai câu, lại trịnh trọng nói:

"Kim Vũ, cô cứ yên tâm, sự cố lần này đoàn phim sẽ phụ trách toàn bộ. Chuyện lần này toàn nhờ người nhà của cô giúp đỡ, nên mọi người mới có thể thoát hiểm trong gang tất. Cô kêu người trong nhà đem biên lai đến đoàn phim, chi phí cứu viện chúng tôi sẽ bàn với công ty bảo hiểm......"

Lạc Kim Vũ kinh ngạc: "Không phải đội cứu viện từ phía chính phủ sao?"

Cô nhớ rõ buổi sáng, nghe hai cô ý tá tám chuyện, rõ ràng là nghe nói như vậy mà.

"Chính phủ cũng điều động, nhưng chủ yếu vẫn là nhờ vào người nhà của cô đều động thêm ba chiếc mới có thể cứu thoát chúng tôi ra khỏi nơi đó nhanh như vậy, chuyên gia bên phía cô phát hiện còn thiếu người, tất cả mọi người đều tập trung vào khu hải vực phía nam. Nếu không nhờ vậy...., thật không biết cô cùng tiểu Mãnh khi nào mới tìm được nữa"

Lý Hiền Tề cảm khái xong, lại lại nói: "Điều động đến tận ba trực thăng cứu hộ, chi phí nhất định không nhỏ, quyết không thể để cho cô cùng người nhà cô gánh vác phần trách nhiệm này"

Lạc Kim Vũ không nghĩ tới thì ra tình hình là như thế này, cô không biết Cảnh Tư Hàn hao phí nhiều nhân lực cùng tài lực như vậy. Nếu có thể chi trả, thì tốt rồi, cô không muốn thiếu nợ anh ta, gật đầu nói: "Được rồi, để tôi nói với họ sau"

"Ấy chết, đều là người nhà, không cần phải khách khí như vậy đâu, cô không có việc gì là điều quan trọng nhất." Một giọng nam nghe có vẻ tùy tiện vang lên từ phía cửa, là Tô Kiệt, Cảnh Tư Hàn cùng anh sóng vai đi vào tới.

Lý Hiền Tề nhìn Lạc Kim Vũ, tò mò hỏi: "Đây là......"

Lạc Kim Vũ muốn nói là bạn bè, nhưng mới vừa rồi lỡ tự nhận là người nhà với Lý Hiền Tề, đành nói: "Ờ.... Đúng vậy, là người nhà."

Cảnh Tư Hàn giương mày lên, đối với xưng hô này của cô không có làm ra hành động phản bác.

Lý Hiền Tề lập tức đi lên, đầu tiên là nói một đống lời cảm ơn, ngay sau đó nói đến chi phí cứu viện.

Bởi vì chuyện cứu viện đề cập đến quá nhiều mặt, Cảnh Tư Hàn cũng không tiện giải thích nhiều với anh, chỉ nói: "Không cần, giúp được thì giúp thôi."

Lý Hiền Tề vốn là áy náy trong lòng, sao có thể đồng ý? Lôi kéo Cảnh Tư Hàn nói thêm một chập nữa.

Cảnh Tư Hàn không còn biện pháp nào, chỉ phải nói: "Việc điều động đội cứu viện trung gian có một vài điều khúc mắc không thể công bố ra ngoài, báo lên cho công ty bảo hiểm chỉ biết càng thêm phiền toái, tôi cũng là vì tính toán cho bản thân mình thôi, anh không cần phải nói nữa."

Lý Hiền Tề ở giới giải trí trà trộn nhiều năm, nghe anh nói như vậy cũng rõ ràng mọi chuyện. Vì thế thành khẩn dùng hành động đại biểu toàn bộ đoàn phim biểu đạt lòng biết ơn.

Mãi cho đến vài ngày sau, Lý Hiền Tề ở trên mạng nhìn đến chi phí thống kê của đội cứu viện mới biết được, con số thật sự quá lớn. Dù người ra gửi biên lai chi phí cho anh, thì công ty bảo hiểm cũng chỉ có thể chi trả bồi thường một phần mười trong số đó thôi.

Mà bởi vì lần sự cố này, đoàn phim《 nhân ngư 》cũng coi như phát hỏa, dính chút danh tiếng, mọi người đều đang tìm hiểu về bộ phim.

Không lâu sau, một cảnh phim của Lạc Kim Vũ bị lộ ra ngoài, chỉ là một đoạn ngắn mấy giây được quay lại bằng di động, là cảnh mặt trời mọc ngoái đầu lại nhìn được Lý Hiền Tề khen ngợi.

Là người trong đoàn phim tung ra, mang danh là "khách du lịch đi dạo vô tình phát hiện mỹ nhân ngư" vì mánh lới này mà đoàn phim càng nổi hơn, một màn huyền diệu đầy yếu tố cổ tích này nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của toàn quốc.

Sau đó mới tuôn ra đó là một đoạn ngắn trong bộ điện ảnh 《 Mỹ nhân ngư 》đang trong quá trình quay của đạo diễn Lý Hiền Tề.

Phong cách hóa trang cùng make-up của Lạc Kim Vũ quá tuyệt vời, ngay lập tức trở thành đề tài hot search khắp các trang mạng, được cư dân mạng khen ngợi đây mới là chân chính mỹ nhân ngư.

Mà "tag # Lạc Kim Vũ mỹ nhân ngư #" dùng tốc độ tên lửa leo lên vị trí No.1 của bảng hot search, cái tên Lạc Kim Vũ rốt cuộc cũng được mọi người biết đến.

Hết chương 48


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui