Vấp ngã tuổi hai mươi


Chương 24: Sống mạnh mẽ, và yêu bằng cả trái tim
Nắng Sài Gòn vẫn đổ, sắc vàng tươi như màu sơn quệt sáng loáng từng bức mảng lớn dưới trần gian. Tôi yêu cái màu nắng Sài Gòn, tuy gắt nhưng tươi và có sức sống. Tôi yêu nhịp sống nơi đây, hối hả và bận bịu thường ngày. Đêm về, cái cảm giác lành lạnh và không khí trong lành với những tiếng của bà bán hàng rong kêu lanh lảnh. “Sài Gòn nhộn nhịp và luôn đào thải những con người lười biếng, ỉ lại. Sài Gòn rộng mở, dang tay luôn đón chào những người tri thức có chí vươn lên.” – Bố tôi đã dặn thế, nhưng tôi đã mắc sai lầm và bây giờ phải làm việc, học tập để bù đắp những vấp ngã đã xảy ra.
Tôi thơ thẩn ngồi dọc bờ sông Sài Gòn, nghĩ về những gì đã và đang diễn ra. Tôi nghĩ đến những cô gái xuất thân từ gia đình nghèo ở quê mình đang bươn chải giữa xứ người Đài Loan, Hàn Quốc... để làm thuê và phải chịu nhiều tủi nhục. Tôi nghĩ đến Ngọc - người bạn thưở thiếu thời đã làm mẹ suốt nhiều năm nay, trong khi đám bạn bè vẫn đang tuổi ăn, tuổi học và cười ha hả khi kể những câu chuyện tiếu lâm như hồi còn chăn trâu cắt cỏ. Tôi nghĩ về chị Di Vân đang mang bầu, sắp đến ngày lâm bồn và Tết này tôi sẽ có cháu trai… Tôi nghĩ về cuộc sống của những người phụ nữ xung quanh mình? Thử hỏi, có ai là người đang hạnh phúc thực sự?
“ Em đã ngủ với Nam. Em yêu anh ấy. Em xin lỗi, em thấy Nam hợp với em hơn là với chị. Dù sao thì em cũng đã sai rồi, chị Di Đan ơi”.
Tôi nhét chiếc điện thoại ngay lập tức vào túi xách.
Lòng tôi như nổi giông tố. Trái tim tôi như vỡ từng mảnh. Thà rằng, tôi nghe thấy tiếng gió cuốn từng cơn, hay tiếng vỡ leng ceng như mảnh thủy tinh của lòng mình thì hay biết mấy. Sao nó lặng thinh mà âm ỉ, nhói đau. Sao nó không phải là muối mặn hay nước biển tràn vào mà vết thương vừa lành miệng buột tróc vẩy và xót xa nhiều đến thế?

Lẽ nào suốt những ngày qua, Nam và Nga ở bên nhau?
Lẽ nào suốt những ngày qua, nhờ Nga chăm sóc mà Nam đã quên tôi và không muốn quay trở về phòng trọ nữa?
Tôi ghét nhất là bị phản bội, cho dù là anh ta có điều gì đó uẩn khúc, khó nói và muốn tốt cho tôi đi chăng nữa.
Tôi ghét nhất là những người đàn ông không dám nói lên suy nghĩ của mình, cứ lẳng lặng và tự cho ý kiến của mình là đúng.
Và tôi cũng căm hận vô cùng những kẻ nào đó xuất hiện làm người tình thứ ba phá vỡ một mối quan hệ đang êm đẹp. Thật là xấu xa và xấu hổ. ( Vậy mà sau này, tôi chính là kẻ đó.)
Dòng sông Sài Gòn với những con sóng gợn nhẹ vỗ lăn tăn. Mặt nước lấp loáng như được dát lớp vàng mỏng bởi những tia nắng cuối ngày từ vầng thái dương đang chìm mình hắt xuống. Xa xa lại có vài đám lục bình trôi dạt, những bông hoa tím bị bầm dập lênh đênh lúc lên cao, lúc chùng xuống. Chiều Sài Gòn buồn thênh, vắng bóng. Tôi như không thể tìm được chính cái bóng đen của mình do mặt trời phả lại. Lòng tôi bối rối.
Khẽ gạt ít lá khô, tôi ngả mình xuống nằm lên thảm cỏ dại. Tôi không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn đạt cảm giác của bản thân sau khi đọc tin nhắn được gửi tới bởi Nga. Tôi càng không hiểu vì sao Nam của tôi lại hành động như thế. Phải chăng là tại câu nói trong lúc tức giận của tôi đã vô tình kích động mạnh tới tâm lý của một chàng trai trẻ đang tuổi mới lớn. Hay tại bởi vì Nam đã bị Nga lợi dụng trong lúc say xỉn. Tôi không biết? Tôi căm ghét cả hai người họ.

Tôi tháo chiếc kính cận ra, mọi thứ mờ nhạt như ảo ảnh. Trong đầu tôi là những dấu hỏi không đáp án. Tôi đang hối hận về những gì mình làm, nhưng tôi không muốn nói ra để người khác phải cảm thấy hối lỗi. Điều đó, chỉ làm tôi mệt mỏi và đau đớn hơn. Tôi chấp nhận tất cả, mọi sai lầm, mọi uẩn khúc, mọi tổn thương. Tôi phải giả vờ mạnh mẽ, giả vờ chẳng biết đau. Tôi phải chấp nhận số phận của mình, không được chạy trốn, một chút cũng không.
Phía trên chỉ là khoảng trời xanh, cao vời vợi, chẳng biết điểm cao nhất hay điểm chân trời ở nơi nao. Chỉ có tôi nơi này, nằm đây và nhỏ bé.
Dẫu biết rằng:”Tôi đã sống rất mạnh mẽ và yêu bằng cả trái tim, để rồi chuyển mình sang một thời yêu thương và dữ dội ở tuổi hai mươi”.
Tôi xoay chiếc lá khô trên tay mình, bỗng thấy giọt nước mắt mặn chát lăn ra. Tôi nhớ cách đây không lâu, một người chị trên mạng đã dành tặng cho tôi câu nói:” Sống mãnh liệt và yêu bằng cả trái tim”. Lúc nào, tôi cũng như cây xương rồng, sống vật vã, cao ngổng giữa cồn cát cằn khô. Lúc này, tôi lại thấy mình như cây nhánh cỏ dại, nhỏ xíu, mềm nhũn tựa không xương. Vậy lúc nữa, lúc sau nữa, tôi sẽ như thế nào nhỉ ???
Tôi bảo tôi giống lá, chị cười bảo lại:” Em là cỏ, chứ không phải lá. Lá xanh màu nhưng úa rồi sẽ thành mảnh nhỏ nâu khô. Chỉ có cỏ, dẫu em có bị người ta dẫm đạp, chiếm cứ hay giày vò, thì cũng sẽ vươn mình mọc lại và lớn lên như ngày trước”. Và giờ, ngọn cỏ trong tôi dẫu bị dẫm đạp cũng phải gồng mình nhú mầm non và trỗi dậy.
Tôi lấy điện thoại, run rẩy nhấn bàn phím:” Hãy giữ lấy anh ấy, anh ấy là của em. Đừng bao giờ nói với chị rằng:”Em trả anh ấy về cho chị”, chị sẽ giận em. Mong em hạnh phúc”.
“Chị rất tốt với em. Em hận mình vì đã làm điều tồi tệ và xấu xa đó, ngay cả với chính người chị đã luôn bên em, an ủi em những khi cần”. – Nga nhắn tin trả lời. Có vẻ như nó hối hận lắm. Mà sao tôi thấy vẻ giả tạo lẫn xấu xa. Nó muốn chiếm đoạt, nó muốn có thể xác. Tôi không biết, nó có nhầm lẫn giữa tình dục và tình yêu không?

“ Em giống như một con mèo ngốc vậy. Một con mèo thèm được yêu chiều, vuốt ve và nâng niu, chăm sóc. Vì thế, em dễ đổi thay, em dễ yêu một người mới vừa tới với bất kể điều gì, chỉ cần họ tốt hơn người cũ một chút thôi. Quan trọng là em có làm cho anh Nam yêu em nhiều hơn yêu chị không đã”. Có vẻ như tôi đang mất bình tĩnh, và cần trút giận.
“Em làm được. Em khác chị. Em biết chiều chuộng và mềm mỏng trong cái cứng rắn. Em biết dịu dàng và ngọt ngào trong cái đanh đá lẫn khô khan. Vì thế, chị không hợp với anh Nam. Chị quá cứng nhắc và không biết yêu chiều”. – Nga quả quyết.
“ Em đã nghe nhà văn Trang Hạ từng nói: đàn ông được ví như loài chó ngao của Tây Tạng chưa? Cho dù chủ mới của nó có vuốt ve, yêu chiều, có xinh đẹp, đức hạnh hay tốt đẹp với nó biết bao nhiêu, thì cũng không lột tẩy được người chủ cũ trong trái tim nó đâu. Nhưng dẫu sao, em hạnh phúc, chị cũng mừng cho em. Chăm sóc anh Nam thay chị nhé!”.
Tin nhắn vừa thông báo đã được gửi. Tôi khóa nguồn. Tôi hướng đôi mắt nhìn lên trời cao. Tôi căm giận mọi thứ. Tôi ghen vì mình đã yêu thật, hay vì tức tối khi vừa bị người khác giành giật mất “một món vật” mà mình từng quý báu, nâng niu?
Tôi sống mạnh mẽ, nhưng tôi đã yêu bằng cả trái tim?
Tôi sống mạnh mẽ, nhưng tôi đã yêu đến cạn lòng mình, để rồi trong tiềm thức thỉnh thoảng lại hốt hoảng nhận ra bản thân vẫn đang còn cô đơn?
Tôi hít rất sâu để lấy lại tinh thần.
Trước mặt tôi, Nam và Nga đang cùng nhau dọn phòng trọ.

Họ thật bận rộn biết bao. Tôi thèm cái sự bận rộn ấy, một chút thôi cũng được…
Những người trong xóm trọ mắt tròn mắt dẹt hỏi han nhau. Người thì bảo:” Gọi Di Đan về mau”, người thì chép miệng xua đi:” Sống thử thôi mà, không hợp thì giải tán, gọi nó về đứng trơ nhìn nhau mà làm người mẫu à. Mà tụi mày nghe câu:” Hai ả đàn bà dễ chém giết nhau vì một thằng đàn ông lắm” hay chưa?”
Tôi lùi người về phía sau vài bước, nép mình sau lùm cây um tùm trước con hẻm, vô tình đụng phải anh Hải đang đi tới. Tôi kéo tay anh Hải đi ra ngoài. Còn anh Hải vẫn cố gắng nhoài người nhìn về phía trước xem chuyện gì đang diễn ra.
Cô chủ nhà vỗ vai tôi, cười trừ một cái:” Thôi con ạ. Đừng có buồn. Cô là cô muốn dẹp cái phòng trọ của con Nga từ lâu lắm rồi đấy. Chúng nó đánh chửi nhau suốt cả ngày, gây ảnh hưởng quá nhiều đến mọi người xung quanh. Mà thằng Nam nhà con tốt quá à nha, mỗi mình nó chịu giúp con bé Nga chuyển đồ. Mà con nên khuyên thằng Nam tránh xa con bé đấy ra. Dựa vào mấy chục năm sống ở đời, cô là cô hổng có ưa cái con bé đó gì hết trơn hết trọi ý”.
Tôi dạ dạ, vâng vâng rồi đi nhanh theo anh Hải. Anh ấy là cái phao duy nhất cứu vớt tôi trong hoàn cảnh này. Con sóng lòng dội ngập quá đầu tôi…
Anh là người đàn ông thứ hai lau những giọt nước mắt cho tôi, ôm tôi, an ủi tôi. Cho đến khi bình tĩnh lại, tôi mới đẩy anh ra và xin lỗi. Còn anh vẫn kịp kéo tôi lại, ghì chặt trong vòng tay rắn chắc của mình, và không nói một lời nào cả. Chúng tôi đã ngồi im lặng một lúc rất lâu trong công viên buổi chiều tàn.
Chuyện yêu đương là thế. Chuyện gái trai lại càng khó ai có thể xoay chuyển theo hướng bàn tay của mình. Tôi nằm im và chợp mắt, rồi thiếp đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui